Trên chiến trường đẫm máu, hai đại quân đằng đằng sát khí đứng đương đầu với nhau.
Trên tay cầm chắc pháp khí, linh lực lưu thông điều hòa, cờ hiệu giăng lên sẵn sàng, chỉ cần một hồi lệnh vang lên, là sẽ bất chấp tất cả gắng sức tiến đánh nhằm tìm cho mình con đường sống sót.
Một bên là tướng sĩ loài người oai phong lẫm liệt, kim bào ngời ngời khẽ lấp lánh dưới ánh mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Bên còn lại là đám yêu ma hình thù kỳ quái, vận y phục theo bản giáo, thoạt nhìn cứ tưởng rằng không có vũ khí, nhưng thực chất lại giấu những ám khí bên trong, thừa cơ hội rút ra đánh phủ đầu kẻ địch.
Sau một hồi lặng yên quan sát kỹ càng động tĩnh đối phương, tiếng tù và cuối cùng cũng liên hồi thổi mạnh, báo hiệu một trận chiến máu lửa một mất một còn sẽ xảy ra.
Binh lính từ hai phe đồng loạt xông lên, chẳng mấy chốc chẳng còn phân biệt được ai là ai nữa.
Mọi thứ giờ đây hoàn toàn hỗn loạn, tiếng binh khí choảng nhau, ám khi bay vun vút trong gió.
Nhưng có lẽ, đấy chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến không hồi dứt.
Tất nhiên tất cả những kẻ ấy chỉ là lính tiên phong dẫn đầu, từ lâu đã mang trong lòng trái tim quả cảm bất diệt, sẵn sàng cảm tử hy sinh vì niềm tin và lý tưởng của bản thân.
Giao đấu từ nãy đến giờ, nhưng chủ tướng hai bên vẫn chưa ra nghênh chiến, dường như đang thận trọng dò xét rõ ràng thực lực của quân đối diện.
Chợt ngay lúc này, bên phe tà phái U Minh Hỏa Phụng xuất hiện một luồng huyết quang đỏ rực cả chân trời, tiếp theo đó là hình ảnh hỏa phượng linh ứng vụt bay lên không trung vươn dài sải cánh đập liên hồi làm rúng động cả không gian hỗn loạn.
Trong phút chốc, cả loài người và yêu ma đều dừng lại ngẩn ngơ nhìn về hướng ánh sáng ấy, thì phát hiện ra có bóng hình một nữ nhân mang mạng che mặt, vận trên người bộ y phục mạn châu sa hoa, đạp gió lướt nhanh về phía đám chiến sĩ nhân tộc.
Trên tay cầm chắc thanh bảo kiếm sắc lẹm, vun đến đâu lại nghe thoang thoảng mùi máu tanh đến đó.
Kiếm khí mạnh mẽ, độ sát thương lại cao, với sự dẫn dắt của nữ nhân đó, chẳng mấy chốc phe yêu đạo lại chiếm được thế thượng phong.
Bước chân giẫm đến đâu, để lại tàn tích đến đó, xác người ngã rạp chồng chất hòa trong khói lửa sa trường.
…
Đứng uy nghiêm cách chỗ quân tiên phong không xa, Đông Cung nhận ra mình không thể đứng trơ mắt nhìn đồng loại bị chém giết một cách tàn nhẫn như vậy được, bèn quyết định xông ra ứng chiến với nữ nhân đó.
Chàng chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, cuối cùng người mình muốn gặp cũng đã xuất đầu lộ diện.
Chỉ có điều, không ngờ rằng người đó đã thay đổi nhiều đến như vậy, đến mức chẳng còn nhận ra liệu đấy có phải là muội ấy hay không.
Miệng thầm lẩm bẩm đọc vài câu chú thuật, Tử Thanh ngay lập tức chuyển động bay thăng bằng giữa không trung.
Chân giẫm nhẹ lên thanh kiếm, một tay đưa lên niệm chú, tay còn lại cầm chắc Thần Kiếm được trao cho hôm ở Linh Lung Bảo Tháp, Đông Cung trong thoáng chốc đã bay gần đến nữ nhân ấy.
Ánh kim quang từ Thần Kiếm khẽ phản chiếu làm lóa mắt bọn yêu phái bên dưới, nhìn chàng lúc này cứ như một vị thần oai phong lẫm liệt đang đứng ra bảo vệ cho thần dân của mình.
Chợt từ đâu một làn gió mạnh thổi đến, làm chiếc mạng che trên gương mặt nữ nhân ấy tung bay cuốn theo chiều gió.
Một dung mạo xinh đẹp dần lộ rõ, người con gái ấy không ai khác chính là Hồ Dung Ly.
Nét mặt vẫn còn lưu lại chút đường cong quen thuộc, chỉ có điều đôi mắt ấy giờ đây đã khác hẳn với năm xưa.
Sự hồn nhiên năm nào chẳng còn nữa, mà thay vào đó là ngọn lửa hận thù bùng cháy ngày một to hơn.
Lặng lẽ nhìn nàng trong bộ dạng thế này, lòng Đông Cung có phần xót xa đau khổ, thật tình mà nói, chàng của năm đó không thể ngờ rằng có một ngày lại gặp muội ấy trong tình cảnh như thế này. m điệu trầm thấp dần vang lên qua bờ môi mấp máy, chứa đựng nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau hòa làm một:
- Là ta đã gieo trồng hạt giống bi thương vào trong muội\, vậy hãy để chính tay ta hôm nay tự mình giải quyết nó đi.
Nếu là hận ta\, thì cứ đến tìm ta\, hà tất phải liên lụy đến biết bao