Thấy tên thủ hạ của mình có vẻ ngập ngừng không dám nói tiếp nữa.
Thiên Yêu Chủ lúc này cũng đưa tay ra hiệu bảo cho hắn không cần nói nữa.
Từ đó đến giờ, hắn chưa từng thấy ai lì đòn như vậy, chịu đựng được loại hành hình từ cấp hạ đến cấp trung trong vòng một canh giờ, mà không hé môi nửa tiếng.
Có lẽ lần này hắn không tự đích thân ra tay thì chắc kết quả sẽ chẳng được như mong muốn.
Yêu Chủ quay người bước nhanh về phía cửa, đồng thời nói với tên thuộc hạ đang quỳ mà ra lệnh:
- Ngươi đến trước báo với họ không cần tiếp tục.
Ta sẽ tự mình tra khảo cô ta!
…
Cổng địa lao hé mở, chừa khoảng cách đủ cho hai người bước lọt qua, sau đó đóng sầm lại.
Bên trong địa lao tối om như mực, dọc hai bên dãy hành lang dẫn đến từng phòng giam khác nhau, có những đốm lửa màu màu đỏ hừng hực cháy bay lơ lửng giữa không trung.
Đi đến cuối dãy hành lang đó, là nơi Dung Ly đang bị giam giữ.
Yêu Chủ bước vào trong, đi đến đâu, đám quỷ canh ngục và thuộc hạ của hắn đều kính cẩn cúi đầu chào đến đấy, không ai dám xuất ra một hành động nào khác thường.
Tuy ngoài mặt là như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, chúng không ngờ rằng lần này chỉ là một tiểu nha đầu nho nhỏ, mà có thể khiến đích thân Thiên Yêu Chủ đến tra vấn, chắc hẳn cũng không phải dạng tay mơ.
Bước vào phòng giam, Dung Ly đang bị trói ở giữa căn phòng.
Cả tay và chân đều bị dây xích trói lại.
Dây xích này có bốn đầu, mỗi đầu cột vào bốn trụ cột trong phòng.
Mục đích của bốn sợi xích này là giữ chắc phạm nhân, cho dùng có vùng vẫy kêu la đến mấy cũng không thoát được.
Khắp người Dung Ly lúc này đâu đâu cũng là vết thương do lúc nảy bị tra tấn để lại, mặt đất xung quanh cũng bị máu từ cơ thể nàng túa ra dính lấm tấm đỏ.
Khắp người thương tích nặng nề như vậy, mà đến nửa câu cũng không chịu hé môi, đúng thật là có sức chịu đựng phi thường.
Không những bị thương ngoài da mà còn chịu nội thương, giờ đây linh lực trong người nàng đã quá yếu, dẫn đến chuyện phải hiện nguyên hình nửa người nửa yêu như lúc trước.
Thiên Yêu Chủ bước vào bên trong, ra hiệu bảo đám thủ hạ lui xuống hết, để một mình hắn ở đây là đủ rồi.
Sau khi nghe lệnh, những người xung quanh đều giữ im lặng tuyệt đối, âm thầm lui ra, đóng sầm cửa lại.
Giờ đây bên trong chỉ còn Thiên Yêu Chủ và Dung Ly, hắn lặng lẽ đi một vòng quanh nàng xem xét tình trạng hiện tại, rồi chậm rãi dừng lại.
Hắn khụy một chân xuống, từ từ cúi người đưa tay ra về phía tiểu hồ ly đang gục đầu hướng xuống mặt đất, rồi dùng bàn tay ấy nâng nhẹ cằm nàng lên hòng quan sát kỹ càng gương mặt ấy hơn.
Sau đó hạ giọng thầm thì:
- Cũng cứng đầu quá chứ nhỉ? Ngươi vì một tên tuyệt tình\, chịu khổ như vầy có đáng không?
Đầu óc vẫn còn tỉnh táo, Dung Ly dùng sức hất đầu sang một bên hòng dứt ra được những ngón tay đáng ghét ấy.
Sau đó dùng ánh mắt đầy hận thù nhìn hắn:
- Ta hy sinh vì ai thì mặc xác ta! Cho dù có chết\, đừng có mơ ta sẽ giao đồ ra!
Nghe nàng nói, hắn cười vang đầy vẻ thích thú:
- Hahaha! Ta đâu có ngốc đến mức phải để ngươi chết! Ít nhất\, ta cũng phải tra tấn ngươi cho đã tay trước đã\, rồi sau khi chán rồi mới vứt xác của người trước phủ của tên Mạc Đông Cung đó.
Nghĩ đến bộ dạng đau khổ của hắn lúc đó thôi cũng đủ làm ta sảng khoái rồi.
Hahaha…
Dung Ly không nói thêm với hắn câu nào, nhưng trong đầu nàng lại thầm nghĩ: “Tên này chắc hẳn là bị loạn trí rồi! Làm gì mà lại hận huynh ấy đến như vậy…” Quả thật nàng không hiểu mối thù giữa hắn và Đông Cung cao đến mức nào, mà phải buộc một người như hắn lao tâm khổ trí bày mưu tính kế như vậy.
Thấy Dung Ly không nói gì, cũng không chịu khai ra.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn với nàng.
Liền rút trong người ra một sợi dây roi, rồi hướng về phía nàng mà nói”
- Để ta cho ngươi thử một tí mùi vị của roi Phi Hồn\, xem ngươi còn mạnh miệng đến khi nào!
Roi Phi Hồn là một trong những vũ khí do Yêu Chủ luyện thành, ngoài lực đánh của roi mạnh hơn roi bình thường, làm cho vết thương để lại sâu hơn.
Như tên gọi, nó còn có tác dụng làm linh hồn bên trong thể xác đau đớn đến tột độ, đánh mười roi, mất đi nửa hồn phách, hai mươi roi, hồn lìa khỏi xác.
Cầm chắc roi Phi Hồn trong tay, hắn cho nàng một cơ hội cuối cùng để ngoan ngoãn giao nộp ra thứ mà hắn muốn.
Nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt quyết tâm cố chịu đựng đó, nên hắn cũng đành hết cách ngoại trừ xài đến độc chiêu.
Hắn vung roi lên, dùng lực đánh mạnh vào lưng nàng một cái “CHÁT!” Bị đánh trúng, Dung Ly đau đớn gồng mình kéo mạnh sợi dây xích đang trói lấy tay nàng, nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích, chỉ động đậy kêu vài tiếng leng keng.
Da thịt bị đánh trúng, bắt đầu sưng tấy đỏ rồi rách ra, máu cũng theo vết thương mà nhỏ giọt xuống, nàng cảm giác như trong đầu mình có tiếng gào thét rất đáng sợ, hình như là tâm ma bị kìm hãm trong đấy quá lâu đã bắt đầu cựa mình trỗi dậy do không chịu nổi đau đớn.
Mới roi đầu thôi, mà đã muốn gục rồi.
Thấy Dung Ly vẫn không có động tĩnh gì, hắn lại tiếp tục đánh tiếp roi thứ hai, thứ ba, rồi đến thứ tư.
Bị đánh tới tấp, nàng bắt đầu không giữ im lặng được nữa, bắt đầu rên rỉ âm ĩ thành tiếng, nhưng vẫn không hề rơi lệ.
Đánh đến roi thứ năm, cơ thể nàng dần dần cảm thấy không còn cảm giác nào nữa, giờ đây cả người nhẹ tựa như lông hồng, mềm nhũn ra, tay cũng không gắng gượng nắm lấy sợi dây xích gồng kéo.
Cơ thể nhỏ bé yếu ớt vốn không thể chịu được hành hình tra tấn, nay còn bị roi Phi Hồn đánh tới tấp, nếu không có tu vi ngàn năm, e rằng giờ nàng đã mất mạng từ lâu rồi.
Càng đánh y phục của nàng bắt đầu tả tơi hơn trước, vài chỗ rách vô tình để lộ