Trong thần thức nghe được thanh âm quen thuộc của ai đó đang gọi mình, Dung Ly thơ thẩn nhìn xung quanh tìm kiếm.
Mọi thứ quanh nàng giờ đây bao phủ bởi một màu đen tuyền huyền ảo mênh mông, không có điểm khởi đầu cũng không có điếm kết thúc.
Chợt từ phía sau cảm giác như có một bàn tay vươn ra bắt lấy mình, rồi kéo nàng ra khỏi cảnh giới ấy, cả cơ thể dường như không thể kháng cự, cứ thuận theo chiều hướng đó mà trôi đi.
Mở mắt bừng tỉnh, thì ra khung cảnh nàng gặp khi nảy chỉ hiện hữu trong mơ.
Đưa cặp mắt mơ hồ nhìn xung quanh, bản thân nàng cũng không rõ chính mình hiện đang ở đâu nữa.
“Chẳng lẽ đây là âm tào địa phủ sao… Nhưng nhìn lại không giống lắm...” Nhưng thanh âm quen thuộc khi nảy vẫn còn văng vẳng bên tay, Dung Ly gượng sức ngước đầu lên nhìn xem rốt cuộc là ai đang gọi.
Trong vài giây ngắn ngủi, nàng nhận ra ngay đó chính là Tuyết Chinh ca, nhưng mà… chẳng phải nàng đã chết rồi sao? Cần thêm vài giây nữa để định thần lại, cảm giác khắp người ê ẩm này chân thật như vậy, rõ ràng là nàng chưa chết! Bằng giọng yếu ớt, nàng thì thào:
- Huynh… huynh đến đây làm gì? Muội… không muốn gặp huynh nữa…
Thấy muội muội của mình như dần tỉnh lại hẳn, ngọn lửa hy vọng trong lòng Tuyết Chinh như một lần nữa bừng sáng, nhưng khó hiểu trước những lời Dung Ly nói, y hỏi lại:
- Muội không muốn gặp huynh? Là giận huynh? Muội yên tâm\, huynh sẽ tìm cách cứu muội ra!
Tuyết Chinh có ý định vận phép lực của mình để thử đưa muội ấy ra, nhưng Dung Ly lại lên tiếng ngăn cản:
- Không cần đâu… Dù sao… cũng không thoát được.
Muội không muốn huynh phải phản bội lại giáo phái của mình…
- Muội nói vậy là có ý gì?
- Huynh… trước giờ chưa từng kể cho muội nghe những chuyện này.
Muội không biết có nên tin huynh nữa hay không…
Sững sờ trước câu nói của muội ấy, Tuyết Chinh không còn hiểu được hàm ý trong lời nói của Dung Nhi rốt cuộc là gì nữa.
“Là muội giận ta? Hay nghi ngờ ta? Chẳng lẽ ta không đáng tin đến vậy sao? Muội không hiểu… ta cũng có nỗi khổ tâm.” Chưa kịp nói ra những câu ấy với Dung Ly, thì bên ngoài một đám thủ hạ cấp cao xông vào, trên tay cầm chắc binh khí.
Đương nhiên một mình Tuyết Chinh không thể đánh lại bọn người đó, từ nảy đến giờ y đã trì hoãn quá lâu, nếu không phải do Dung Ly thốt ra những lời ấy, thì có khi y cũng có cơ hội cứu nàng ra khỏi nơi này rồi.
Đám thủ hạ xông lên, Tuyết Chinh cố gắng chống đỡ, nhưng do quá nhiều tên thực lực ngang bằng với y tiến lên cùng một lúc, chẳng mấy chốc y đã bị khống chế và giải đi.
Nhưng y vẫn còn luyến tiếc, không nỡ bỏ muội muội mình một mình ở đây như vậy, luôn ngoáy đầu về phía sau mà nhìn muội ấy.
Còn lại một mình, chính bản thân của Dung Ly cũng không hiểu vì sao nàng lại thốt lên những lời như vậy với ca ca của mình.
Có lẽ, nàng muốn cắt đứt mối quan hệ với huynh ấy, nhưng không phải là vì giận dỗi, mà là vì nàng không muốn sau này, huynh ấy lại vì mình mà liên lụy nữa.
_______________
Tuyết Chinh bị bọn chúng bắt giải đến chính điện của Thiên Yêu Chủ.
Cả hai tay đều bị trói lại, không thể cựa quậy được.
Một trong số đám thuộc hạ bước ra bẩm báo:
- Yêu Chủ\, Băng Phong thủ lĩnh bất ngờ xông vào Băng Hỏa địa lao\, hại bị thương không ít quỷ cai ngục! Lần này giải đến đây cho ngài luận tội!
- Được rồi.
Để người lại.
Còn các ngươi\, lui xuống hết đi!
- Tuân lệnh!
Sau khi tất cả đã lui xuống, Yêu Chủ mới từng bước từng bước một tiến về phía Tuyết Chinh, gương mặt tỏ vẻ không vui, rồi hỏi:
- Ngươi có biết mình vừa gây ra chuyện động trời thế nào không hả?
Tuyết Chinh không do dự thẳng thắn đáp lời:
- Thuộc hạ biết tội.
Mạng sống này từ lâu đã nằm trong tay của ngài.
Muốn chém muốn giết cứ tùy ý.
- Hai huynh muội các ngươi thật giống nhau.
Ai cũng muốn chống đối ta.
Không ngờ người mà ta tín nhiệm lại vì một tiểu nha đầu mà phản lại ta!
Nghe câu nói này xong, Tuyết Chinh quả thật không còn kiếm chế nổi trong lòng nữa.
Người sai ở đây là Yêu Chủ, sao có thể nói người khác như vậy được.
Y bắt đầu tranh cãi:
- Lòng trung thành của thuộc hạ vẫn như vậy.
Ngài rõ ràng là ép người quá đáng\, lúc trước đã hứa với thuộc hạ sẽ để yên cho muội ấy\, nhưng bây giờ thì sao? Ngài hành hạ Dung Nhi như vậy\, làm sao mà muội ấy chịu được? Rốt cuộc là muội ấy đã làm sai chỗ nào?
- Đủ rồi! - Hắn lớn tiếng trấn át - Sai chỗ nào ư? Là vì cô ta chính là người mà Mạc Đông Cung yêu! Lúc trước ta hứa với ngươi là sẽ tha cho cái mạng nhỏ của cô ta\, nhưng đâu có bảo là không bị hành hạ? Ngươi nên nhớ\, bây giờ cô ta đang nằm trong tay ta\, mạng sống của cổ\, đều tùy thuộc vào ngươi!
- Người…
- Đừng phí lời nữa! Ta có thể đảm bảo với ngươi\, là sẽ giữ lại toàn mạng cho cô ta\, nhưng người thì không thể trả! Chuyện của ta tự ta có chủ đích! Người đâu! Đưa Tuyết Chinh xuống giam lại\, canh cho cẩn thận\, nếu để có sơ suất\, tất cả các ngươi cẩn thận cái mạng khó giữ!
Nghe tiếng Yêu Chủ ra lệnh, đám thủ hạ bên ngoài ba chân bốn cẳng chạy vào.
Nhanh chóng đưa Tuyết Chinh xuống theo lời dặn dò.
Bọn chúng biết giờ đây ngài đã nổi giận, nếu còn chậm trễ, khó mà thoát khỏi cơn thịnh nộ.
________________
Vài ngày sau…
- Bẩm Yêu Chủ\, từ địa lao đến báo\, đã mấy ngày rồi\, cô ta vẫn không chịu ăn gì cả… - Một tên thủ hạ từ phòng giam giữ Dung Ly đến báo tin.
Nghe tin hồi báo, Yêu Chủ cũng không nói gì, đành quyết định tự mình đến địa lao một chuyến.
Hắn không ngờ nha đầu này lại mang đến nhiều phiền phức cho hắn đến như vậy.
Rõ ràng là lúc đó hắn có thể nhìn thấu được