Sau khi Thiên Yêu Chủ đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, phá giải được ma thuật trên người Dung Ly, một tay đỡ lấy nàng, tay còn lại đưa lên, đồng thời cất giọng ra lệnh:
- Đủ rồi! Dừng lại đi!
Vừa hạ lệnh xong, cái bóng kỳ dị khi nảy liên tục tấn công vào đám thủ hạ của Đông Cung không còn xuất những chiêu trò thoắt ẩn thoắt hiện nữa.
Hắn từ từ dừng lại, rồi đột ngột nhảy xuống từ trên một cành cây cao gần đó làm bụi hòa cùng với lá bay tứ tung, đám người của Đông Cung phải lùi lại mấy bước, nhanh chóng rút vũ khí ra phòng vệ.
Quả đúng như dự đoán của Đông Cung, cái bóng đó không ai khác chính là Ẩn Điêu Tiếu Linh Sư - tên áo đen đêm đó giữ chân chàng tại rừng Kim Bảo dây dưa vài ba câu đùa cợt.
Nhưng điều chàng không ngờ đến rằng một tên cao thủ võ nghệ cao cường như vậy lại chịu khuất phục, răm rắp nghe theo lệnh của kẻ lạ mặt từ đâu trong bóng tối bước ra.
Nhưng nhìn khí chất của tên vô danh đó, nom cũng không phải dạng vừa gì, vì chỉ trông sơ qua thôi đã có thể cảm nhận được thần thái bất phàm toát ra từ người của hắn.
Tiếu Linh Sư chậm rãi bước về phía Yêu Chủ, thản nhiên đi trước mũi binh khí đang giương ra của đám người kia.
Dường như so với hắn, đám cao thủ cấp cao của Đông Cung chỉ là những hạt cát nhỏ trên đầu móng tay của hắn, búng tay một cái, là có thể hạ được ngay.
Sau khi đã đến trước mặt Yêu Chủ, hắn cúi đầu hành lễ rồi đưa tay ra đón lấy Dung Ly từ tay của chủ nhân hắn.
Yêu Chủ nghiêng đầu chăm chú nhìn Đông Cung, tính ra thì cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa có cơ hội xuất hiện trước mặt chàng như thế này.
Không khí xung quanh lúc này hoàn toàn im lặng đến ngạt thở, chỉ tiếng gió khẽ làm động tán lá thôi cũng đủ làm người ta nâng cao cảnh giác hơn.
Thấy Đông Cung không có ý định lên tiếng trước, Thiên Yêu Chủ lúc này mới đứng ra lên tiếng phá vỡ đi khoảng không im lặng ấy:
- Đã lâu không gặp\, Mạc Đông Cung\, à mà không đúng\, phải gọi là Mạc tướng quân mới đúng chứ! Ngươi… còn nhận ra ta không?
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài chỗ có ánh trăng soi sáng, nhằm để Đông Cung nhìn rõ gương mặt của hắn hơn.
Tuy nhiên, hắn cũng không cần phải làm như vậy, vì ngay từ đầu chàng đã biết hắn là ai.
Đông Cung vẫn giữ nét mặt bình thản, không lấy làm ngạc nhiên mấy, đáp lời:
- Tất nhiên là không thể quên rồi.
Thiên Lưu Tử ngươi mấy năm không gặp mà đã trèo lên đến vị trí Yêu Chủ\, chắc cũng vất vả lắm nhỉ?
- Chẳng phải đều là do ngươi ban cho hết đấy sao? - Hắn nói giọng mỉa mai.
- À mà công nhận ngươi cũng hay thật.
Có thể làm hỏng đi con rối của ta\, còn thức tỉnh linh hồn bị khống chế bên trong cơ thể nữa\, lần này ta lại phải tốn công sửa lại thần chú rồi.
- Ta không cần biết ngươi đã\, đang\, và định làm gì! - Vừa nói\, Đông Cung vừa hướng thẳng mũi kiếm về phía hắn\, mắt đằng đằng sát khí.
- Nhưng nếu ngươi dám làm hại đến muội ấy\, đừng mơ ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Nghe Đông Cung nói xong, hắn đột nhiên bật cười sang sảng:
- Haha! Không tha cho ta ư? Ngươi làm ta sợ quá à! - Vừa nói\, hắn vừa tiến lại gần Đông Cung hơn\, đưa tay lên đẩy mũi kiếm của chàng sang một phía\, rồi tiếp tục - Đáng lẽ câu đó phải để ta nói mới đúng!
Thấy Lưu Tử chạm vào kiếm của mình, Đông Cung dùng mặt kiếm đẩy tay hắn xuống, rồi đưa sát lưỡi kiếm kề vào cổ:
- Câm miệng cho ta! Có gì đáng cười? Còn dây dưa nữa thì đừng trách sao kiếm của ta vô tình!
Lưu Tử đứng khựng người lại, nhưng có vẻ không chú ý mấy đến lưỡi kiếm đang đưa sát cổ mình, vẻ mắt hắn trở nên nghiêm túc hẳn, hắn cất giọng:
- Ngươi đừng quên người mà ngươi yêu thương đang nằm trong tay ta.
Nếu ngươi dám có hành động gì khinh suất\, thì thủ hạ của ta cũng không tha cho cô ta đâu!
- Ngươi!...
Mặc dù Đông Cung rất tức giận, nhưng chàng không thể hành động theo cảm tính được.
Vì quả đúng như lời hắn nói, sự sống còn của Dung Ly đang nằm trong tay hắn, huống hồ bây giờ nàng ấy còn bị dính bùa chú hắn yểm lên người, nếu không nhanh chóng tìm cách giải trừ, đừng nói là sống hay chết, cho dù có cứu được cũng mãi mãi trong bộ dạng khi nảy suốt cả quãng đời còn lại.
Chàng cố lấy lại bình tĩnh, từ từ tìm cách thương thuyết với hắn:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao thì mới chịu để yên cho muội ấy?
Lưu Tử nhếch mép cười xảo quyệt, trông hắn có vẻ rất khoái chí:
- Ồ\, lần này ngươi chịu cầu xin ta rồi đấy à? Nhưng thật đáng tiếc\, ta vẫn chưa nghĩ ra điều kiện gì để trao đổi với ngươi.
Để ta nghĩ xong\, sẽ tự đến tìm ngươi.
Nhưng trong thời gian đó\, nếu ngươi dám có manh động gì\, thì đừng trách ta nặng tay với cô ta!
Nói rồi, hắn quay người bước đi.
Sau đó, hắn nhìn về phía Tiếu Linh Sư rồi ra ám hiệu.
Ngay lập tức, xung quanh bọn họ xuất hiện một làn khói mờ bay đến bao phủ, che khuất hết tầm nhìn, làm mọi người trở nên hoang mang hỗn loạn.
Nhưng làn khói ấy chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi rồi tan biến.
Giây phút mọi người nhìn rõ mọi vật xung quanh cũng là lúc Yêu Chủ và Tiếu Linh Sư biến mất.
Đám thủ hạ xung quanh Đông Cung thấy thế liền có ý định xông lên đuổi theo bọn họ, nhưng chàng đã đưa tay ra ngăn cản họ lại.
Thực ra đuổi theo cũng vô dụng, vì so với tốc độ của Tiếu Linh Sư, vài giây đó cũng đủ để hắn cao chạy xa bay cả một quãng đường dài rồi cũng nên.
Huống hồ đây là địa bàn của bọn chúng, nếu hấp