Nhận được thuốc giải, Dung Ly không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đưa lên ngửi thử kiểm tra đặc tính của dược liệu, rồi mới dám cho vào hòa tan cùng thuốc đang nấu.
Cầm chén thuốc còn nóng hổi trên tay, nàng cẩn thận đi một mạch từ nhà bếp về phòng của mình.
Bước vào phòng, hai a hoàn lúc này đang bận rộn chạy tới chạy lui thay khăn ấm, chăm sóc chu đáo cho Đông Cung theo lời tiểu thư dặn dò.
Vẫn còn trong trạng thái mê man bất tỉnh nằm trên giường, trông biểu hiện trên gương mặt chàng có thể biết trong người có phần không ổn, khó chịu, và bức rức.
Tuy đã nhận được thuốc giải từ tên Tiếu Linh Sư đó, nhưng Dung Ly lại không vui mấy, qua đôi mắt nhìn xuống lộ rõ nét bần thần buồn bã, có lẽ là vì chuyện trao đổi khi nãy.
Nàng khẽ cất giọng:
- Vân Yên\, Vân ngọc\, hai em ra ngoài trước đi.
- Vâng\, tiểu thư.
- Hai a hoàn cúi người hành lễ rồi thể theo lệnh mà lui ra\, tiện thể khép kín cửa phòng lại.
Đặt chén thuốc xuống cái bàn nhỏ cạnh đầu giường, Dung Ly bước đến chỗ Đông Cung rồi chậm rãi đưa tay lên bắt mạch chuẩn bệnh lại thêm lần nữa, quả nhiên tình hình bây giờ còn tệ hơn lúc trước, mạnh rối loạn, không biết là độc trong cơ thể đã lan đến tận đâu rồi, nếu còn chậm trễ, chỉ e… là không kịp nữa.
Sau khi đã bắt mạch, Dung Ly với tay cầm chén thuốc lên, múc một muỗng thuốc còn nóng hổi, đưa lên miệng thổi nhẹ, rồi cẩn thận đút vào miệng của Đông Cung.
Nhưng người đang trong tình trạng hôn mê, nên việc uống thuốc cũng khó khăn, hễ đút một tí vào, là lại tràn ra ngoài.
“Ôi, cứ thế này thì làm sao giải độc cho huynh ấy được đây…” Thời gian hẹn với Tiếu Linh Sư cũng gần đến, không thể trì hoãn thêm được nữa, trong tâm trí chợt hiện lên hình ảnh tối qua, hai má hồng thoáng ửng đỏ.
Nàng liền quyết định dùng cách tạm thời nhưng rất công hiệu.
“Đêm qua, hôn cũng đã hôn rồi.
Thôi cứ mặc kệ, cứu người là trên hết!”
Múc một muỗng khác đưa lên thổi, nàng cho hẳn muỗng ấy vào miệng của mình luôn.
Rồi nhanh chóng cúi người xuống chạm vào môi của chàng.
Hương vị thuốc đắng từ từ truyền bên này sang khoang miệng của Đông Cung, nàng bất giác mở mắt, hai hàng mi khẽ lướt qua gò má của chàng, ôi khoảng cách gần thế này làm bản thân lúng túng, nàng nhắm nghiền mắt lại nhanh chóng dứt ra cho nhanh.
Dung Ly đưa tay lên lướt nhẹ qua môi chàng, hòng lau đi giọt thuốc còn đọng ở khóe môi.
Mới thử lần đầu tiên thôi mà đã run thế này, cõi lòng như muốn vỡ tung, không biết chừng đến khi chén thuốc đã cạn, chắc nàng sẽ chết vì nghẽn tim mất thôi.
Tuy Đông Cung vẫn còn mê man, nhưng hai má của nàng lúc này đã đỏ lắm rồi, cả người như nóng bừng lên ấy.
Mặc dù đêm qua cũng đã từng trãi, nhưng đó là chuyện của hôm qua, còn bây giờ… là ban ngày đấy! Cứ mặc kệ cái vị thuốc khi nãy đắng đến nhường nào, giờ đây trong tâm trí của nàng chỉ còn lưu lại mùi hương từ nụ hôn khi nãy.
Tuy có hơi ngại, nhưng lòng lại luyến lưu không quên.
“Không ngờ rằng có một ngày mình phải làm chuyện như thế này.
Hôn trộm nam nhân trong lúc hôn mê… Aaaaa…”Nàng lắc đầu lia lịa vứt đi những suy nghĩ ấy, rồi tiếp tục miễn cưỡng mớm muỗng tiếp theo.
…
Một lúc sau…
Cuối cùng chén thuốc cũng cạn, cũng không rõ là Dung Ly đã mớm theo kiểu đó bao nhiêu lần rồi.
Muỗng cuối cùng vừa dứt, cũng là lúc nàng đặt chén thuốc sang một bên, rồi nhanh chóng tránh xa chỗ ấy ra.
Mặt đỏ phừng phừng, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn nhịp, tâm tư rối loạn là những gì nàng đang phải trãi qua lúc này.
Bước vòng vòng trong phòng, nàng vả vả nhẹ vào hai phần má để nhiệt độ từ đấy truyền qua tay, rồi lẩm bẩm trong đầu: “Không sao rồi, không sao rồi, cuối cùng cũng xong.
Dung Ly ơi! Ngươi cần gì phải hoảng như vậy, huynh ấy có biết đâu, cũng chẳng có ai nhìn thấy! Run cái nỗi gì!”
Đi vòng quanh một lúc, nàng sực nhớ ra còn chưa đầy nửa canh giờ thôi là đã đến giờ hẹn khi nảy rồi.
Liền vội vã đi đến cửa định kêu hai a hoàn vào trông coi.
Chợt một suy nghĩ làm nàng khựng bước lại.
Nàng nhớ Đông Cung trước đây là một người quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ mất kiểm soát như đêm qua, nếu như huynh ấy tỉnh dậy, chợt nhớ lại mọi sự, chẳng phải sẽ tự dày vò bản thân ư? Dung Ly siết chặt tay nghiến răng: “Hừ, bọn người các ngươi được lắm, tưởng ra không nhìn ra mưu kế của mấy người à?”
Tính toán chuyện gì đó trong đầu, nàng quay người bước lại chỗ Đông Cung.
Đưa tay lên trước mặt chàng thi triển một tí yêu pháp, lại có cảm giác rất khó khăn, mặc dù đã biết trong thành thi triển yêu pháp sẽ hại đến bản thân, nhưng sắp đầu hàng cho bọn kia rồi, muốn chúng không đắc ý, thì tí đau này cũng đáng.
Dung Ly dần dần hút ra một phần ký ức của đêm qua, nhưng không ngờ lấy đi ký ức của Đông Cung lại khó khăn đến vậy.
Thoạt đầu thử thì thất bại, phải làm nhiều lần mới rút ra được một mảnh ký ức nhỏ vừa đủ.
Trong lúc thi triển pháp lực, nàng để ý thấy vẻ mặt Đông Cung không còn khó chịu nữa, vậy là thuốc đã bắt đầu có công hiệu.
Mảnh ký ức được cất trong chiếc bình nhỏ, niêm phong cẩn thận, Dung Ly quay lại nhìn chàng lần cuối rồi khẽ thì thầm: “Cho dù là không muốn, cũng là vì huynh mà miễn cưỡng.
Nếu làm thế này, đứng trước người con gái huynh yêu, huynh sẽ không bị những dòng ký ức ấy cản trở.
Muội thật sự không muốn hủy đi nó, giữ lại bên mình, chí ít vẫn khơi lại cảm giác khi bên huynh.
Sau này, sống cho tốt nhé, chúc huynh may mắn.
Vĩnh biệt huynh…”
Nói rồi nàng cẩn thận kéo chăn đắp lên người huynh ấy, rồi đau lòng ngoảnh mặt bước đi.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, nàng lớn tiếng gọi:
- Vân Yên! Vân Ngọc! Hai em đầu rồi?
Lập tức hai tỷ muội bọn họ từ xa tức tốc chạy đến, cúi người hành lễ:
- Tiểu thư!
Dung Ly nhẹ mỉm cười, rồi khẽ nói nhỏ:
- Huynh ấy giờ đã không sao rồi.
Ta có việc cần ra ngoài\, nhờ cả vào