Edit: Linhxu
Beta: Hana
“Em không nghĩ tới sẽ là anh.”
“…”
“Nói cho em biết, không phải anh, thật sự không phải anh.”
“Tự thú đi, em sẽ xin quan toà giảm án.”
“… Không, em có bản lĩnh thì bắn chết anh đi.”
“Em thật sự sẽ nổ súng.”
“Em sẽ không, anh là người em yêu nhất.”
( tiếng súng lên đạn )
“Em cho anh một cơ hội cuối cùng, theo em trở về.”
“Có bản lĩnh em nổ súng đi!”
“Không nên ép em!”
“Làm đi! Em nổ súng đi! Làm đi! Làm…”
( bảnh! ! )
…
Nam Cung Phiêu bỗng nhiên rút suy nghĩ về, xoa xoa mắt, phát hiện một bàn tay đang đặt tại huyệt thái dương của cô. Tầm mắt dời đi, phát hiện KING nhanh cau mày, nhắm mắt laị.
Cô vội vàng đẩy tay hắn ra, thấp giọng hỏi: “Anh làm cái gì a.”
Lam mâu sâu thẳm mở ra, phức tạp nhìn cô: “Cuối cùng em đã nổ súng ?”
Nam Cung Phiêu sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng không?”
“Anh đọc trộm suy nghĩ của tôi?”
“Đúng.”
“FU-CK!” Nam Cung Phiêu mạnh mẽ nhảy dựng lên, chỉ vào hắn chửi ầm lên, “Anh đừng tự ình là đúng!” Nói xong, không để ý tới những ánh mắt khác kinh ngạc, trực tiếp rời khỏi canteen.
Finnie lập tức buông bánh trong tay, đối KING gật đầu nói giọng áy náy: “Thực xin lỗi, A Phiêu không phải cố ý, thực xin lỗi.” Sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Mỗ nam gãi gãi đầu, nhìn hai thân ảnh đang rời đi, một người tức giận một cách kỳ lạ, một người khác nói những lời áy náy một cách kỳ lạ không kém, nữ nhân hiện đại thật khó hiểu. Tầm mắt xẹt qua, nhìn cái hamburger trên bàn, tay lại cầm lấy nhét vào miệng, một miếng cắn hết một nửa.
Lam mâu thong thả chớp chớp, vừa ăn vừa nhìn thân ảnh tinh tế đang ngồi bên hồ nhân tạo, nghĩ đến cảnh tượng vô cùng rối rắm trong đầu cô.
Theo như Aojie nói, cô ấy thật sự giết người mà mình yêu nhất.
Bên này, Nam Cung Phiêu đặt mông ngồi ở trên cỏ, cầm lấy một tảng đá ném vào trong hồ nhân tạo, chu miệng lên, thấp giọng mắng: “Tự đại, nghĩ mình là ma cà rồng thì giỏi sao, không hỏi đã lấy đúng là đồ trộm cướp, thấp kém, độc ác, xấu xa.”
“A Phiêu…”
Phía sau truyền đến tiếng Finnie gọi, Nam Cung Phiêu lập tức dừng chửi, chính là không hờn giận nhìn hồ nhân tạo.
Finnie thở hổn hển mệt nhọc chạy đến bên người cô, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Làm sao lại tức giận như vậy với anh trai bạn thế?”
“Hừ! Mặc kệ anh ta.”
“Anh ấy cũng không làm gì bạn nha, đột nhiên chạy đi anh ấy sẽ lo lắng .”
“Anh ta sẽ không lo lắng đâu.” Nam Cung Phiêu chu miệng lên, cầm lấy một viên đá bên cạnh, ném vào trong nước, tạo nên một mảnh bọt nước.
Finnie liếc mắt ngắm mặt nước một cái, tiếp tục nói: “Thực không hiểu bạn, có anh trai đẹp trai như vậy cũng không thấy đủ, nếu là mình, lấy lòng anh ấy còn không kịp đâu.”
“Lấy lòng anh ta?” Nhặt lên một viên đá nữa, “Mình còn chưa bán anh ta là may rồi.”
Phác oành!
“Bán? Bao nhiêu tiền một đêm?”
“…” Tiếp tục một viên đá rơi xuống nước thanh: phác oành!
“Mình nói này A Phiêu, hồ này…”
Nam Cung Phiêu lại nhặt lên một viên đá lớn, dùng hết khí lực ném xuống!
“Hừ! Sẽ!”
Phác oành!
“Xôn xao!” Đột nhiên, mặt nước nổi lên mấy bọt nước lớn, một con cá sấu cực lớn nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng nhìn Nam Cung Phiêu, trên đỉnh đầu chính là mấy cục đá.
“Oa! !” Nam Cung Phiêu la hoảng lên, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tầm mắt hạ xuống, mới phát hiện bên hồ có vô số ống tuýp chìa ra, cá sấu một chút cũng không dám tới gần bờ.
Con ngươi đen nheo lại, cánh tay hơi phất ra, phía sau bay ra mấy cái châm màu bạc, “Hưu hưu hưu” toàn bộ cắm vào đầu cá sấu, cá sấu mãnh liệt quay người, nhanh chóng bò xuống nước.
Nam Cung Phiêu nhanh chóng khôi phục thần sắc, làm bộ kinh hoảng chỉ vào trong hồ, tiếng nói run run hỏi: “Sao, trong trường học sao có thể nuôi… nuôi loại động vật