Edit: Linhxu
Beta: Hana
Xe thể thao trực tiếp lái đến bãi đỗ xe của bệnh viện lớn nhất trung tâm thành phố, hai tuấn nam mỹ nữ mặc đồng phục học sinh xuống xe, tiêu sái đóng cửa xe.
Người con trai một tay đút trong túi quần, một tay cầm theo một hộp giữ nhiệt loại nhỏ, lam mâu trong suốt không thể che dấu vẻ quyến rũ.
Cô gái mở ba lô, lấy ra MP3, đem tai nghe nhét vào lỗ tai, khuôn mặt tinh xảo cười cổ quái.
Hai người song song đi vào thang máy, trong ánh mát nhìn chăm chú của phần đông những anh chàng cô nàng mờ nhạt, bàn tay mềm mại ấn số “14″ quỷ dị. Phía sau vang lên những thanh âm dồn dập hút khí lạnh, KING mặt không chút thay đổi rũ mắt xuống, nhìn Nam Cung Phiêu gật đầu theo nhạc.
Cảm giác được tầm mắt của hắn, Nam Cung Phiêu ngẩng đầu, mắt xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của vài cô gái, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ giọng giải thích: “Ha ha, đi nhà xác tìm bác sĩ khám nghiệm tử thi.”
“…” KING nhất thời hiểu được nguyên nhân kinh ngạc của mọi người, thì ra lầu 14 là nhà xác!
Thang máy từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm bắt đầu khởi động đi lên trên, KING có đột nhiên thấy choáng váng, thân thể cao lớn dựa vào vách tường thang máy, thật sự không quen với việc đứng trong cái “Hòm” nhỏ hẹp này .
Nam Cung Phiêu đứng ở bên cạnh hắn vẫn chú ý vẻ mặt của hắn, nhìn thấy hai má trắng nõn bắt đầu tái xanh, lam mâu mở to sợ hãi, tựa hồ còn thấy hai chữ “quay về”, đáy lòng không khỏi cười trộm.
Đây là còn không phải là đặc tính mới của ma cà rồng, chứng sợ thang máy?
Thang máy của bệnh viện liên tục có người ra vào, hơn nữa phần lớn bọn họ đều chỉ muốn đi đến tầng 1, cho nên thời gian thang máy dừng lại có vẻ nhiều. KING bắt đầu không tiếp thụ được lực ly tâm kỳ quái, cánh tay dài duỗi ra, khoát lên trên vai Nam Cung Phiêu, toàn bộ thể trọng bỗng nhiên dồn lên cô.
Nam Cung Phiêu nhanh chóng bắt lấy tay hắn, tò mò nhìn hắn: “Ách… Làm sao?”
” Muốn mượn em để dựa một chút.”
“…”
KING ngắm liếc mắt nhìn cô, nói ra chân tướng: “Chân nhuyễn.” (chân đã mềm nhũn ra không còn sức)
“Phốc!” Mỗ nữ cười trộm ra tiếng.
“…” Mỗ nam bán mị khép hờ đôi mắt, nhận mệnh gục đầu xuống.
Màu bạc tóc ngắn lòa xòa phủ lên hai má, thân thể cao lớn gấp lưng xuống, hơi hơi chúi về phía trước, dựa vào người một thiên hạ kiều nhỏ, không khỏi làm ọi người dâng lên cảm giác đồng tình
Soái ca sinh bệnh, thật sự đáng thương.
Lại thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi đỏ sậm, khiến người ta tràn ra lòng nhân ái, hai mắt nước mắt lưng tròng.
Soái ca bệnh nặng, xin thượng đế phù hộ hắn a.
Trời biết hắn ghét nhất là thượng đế!
Thang máy rốt cục cũng lên đến lầu 14, Nam Cung Phiêu đỡ KING ra cửa thang máy, để cho hắn ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, nghỉ ngơi một chút.
KING ngồi ở ghế trên, dựa vào tường, lam mâu nhắm chặt, cố gắng bình ổn hơi thở
Nam Cung Phiêu ngồi trên mặt đất, vỗ vỗ vào hai bên má hắn, mỉm cười nói: “Nơi này nơi nơi đều là thang máy, từ từ làm quen đi.”
“Được.” Tuyệt đối là hữu khí vô lực.
“Tôi đi tìm Aojie, anh ở yên đây biết không?”
“Được.”
Nam Cung Phiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, cầm lấy hộp giữ lạnh đứng lên, đi đến một hành lang dài khác.
Nam Cung Phiêu đi đến trước phòng nghỉ của bác sĩ, nhìn qua cửa kính, đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện bóng dáng Aojie. Người này rõ ràng nói hôm nay buổi chiều phải trực, như thế nào không ở đây?
Đột nhiên, một hơi thở lạnh như băng xuất hiện ở phía sau cô, ngón tay thon dài kéo tai nghe MP3 của nàng xuống, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Tìm tôi sao?”
“Ba!”
“…” Trên mặt mỗ nam mặt in dấu năm ngón tay, đôi mắt tràn đầy ủy khuất.
“Ách… phản ứng theo bản năng! Ai kêu anh không có việc gì đứng phía sau tôi, còn giả quỷ kêu khủng bố như vậy, cũng không ngẫm lại đây là chỗ nào.”
“… Khủng bố? Cái này gọi là gợi cảm được không!”
“Gợi cảm? Gợi cảm là trầm lặng đứng phía sau người ta nói: ngươi… Tìm… Tôi… Sao? Như vậy a!”
Aojie liếc mắt xem thường, buông tha không cùng