Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Trải qua một buổi chiều “giao tranh”. Mỗ nam rốt cục thoát ra nằm trên sô pha, Senke đem gan heo đi vào phòng bếp, mỗ Phiêu đồng tình ngồi ở bên người hắn, nhíu mày nhìn hắn.
Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua hai má càng thêm tái nhợt kia, Nam Cung Phiêu thở dài, nói: “Tuy nói sức mạnh của huyết tộc cường đại vô cùng, nhưng lại bị mấy bình máu ngoại giới này đạp hư một kẻ không giống “Quỷ”, thì ra muốn tra tấn anh cũng là một chuyện thực đơn giản.”
KING khép mi lại, lam mâu nửa nhắm nửa mở nhìn cô không nói gì, tùy ý cô đạp vào người mình, hiện tại hắn rất đói, thầm nghĩ uống máu.
Lam mâu chợt xẹt qua một tia hồng quang, Nam Cung Phiêu lập tức cảm giác được nguy hiểm, cả người bắn lên. Người này không có một chút ý thức nào đã muốn làm chuyện xấu.
Đại chưởng nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, kéo mạnh, bộ ngực mềm mại lập tức đặt ở trên khuôn ngực to lớn, hình thành phong cảnh ái muội, mỗ nam còn không quên liếc mắt một cái.
Nam Cung Phiêu ra sức giật tay mình ra, kinh ngạc nhắc nhở : “Này, anh … anh….. Anh là người mang mầm bệnh, đừng chạm vào tôi.”
“Huyết.”
Mỗ nam phát ra âm thanh khinh ngâm ma mị, tầm mắt đặt ở trên cổ tinh tế trắng nõn.
“Tôi lập tức đi bệnh viện giúp anh lấy, đừng đặt sự chú ý vào tôi.”
“Máu tươi.”
“… tươi cái đầu anh! Lại hấp nữa tôi sẽ thiếu máu !!!!”
” Một lần cuối cùng.”
” Tuần trước đã muốn là một lần cuối cùng!”
“Thật sự.”
“Anh, tên ma cà rồng này chính là mạnh miệng phát ngôn lung tung… A!”
“Tê!” KING dùng tốc độ phỏng chừng không thể kéo quần áo của nàng ra, hai răng nanh bỗng dưng xuất hiện, nhanh chóng đâm vào động mạch cổ của Nam Cung Phiêu, lam mâu chuyển biến, hai đạo hồng quang xẹt qua, con ngươi trở nên đỏ tươi.
“Ách…”
Nam Cung Phiêu thống khổ gầm nhẹ một tiếng, đồng tử mất đi tiêu cự, tầm mắt trở nên mơ hồ, sức lực toàn thân biến mất. Nàng ngẩng đầu lên, dại ra nhìn chăm chú vào trần nhà, tùy ý KING ôm .
Nàng nhìn thấy vô số ánh sáng lóe ra, cuối cùng bốn phía trở nên vô cùng đen tối, chớp mắt nhìn lại nương theo ánh trăng u ám ngửi thấy mùi máu lại thấy mình ở một nơi rất kì lạ.
Một giá chữ thập thật lớn sừng sững ở bên trong ánh sáng, một thân ảnh cao lớn mang theo cánh chim màu đen ngồi ở bên trên, tay chân bị xiềng xích rất nặng nề.
Hai tay hắn vây quanh đầu gối, khóe miệng nhếch lên, tư thái cao quý, khí chất cao nhã, nhìn lên vòng tròng sáng màu vàng trên đỉnh đầu giống như đang chứng minh phản bội thượng đế sẽ như thế nào?
Một cảnh tượng rách nát u linh phóng đãng, bông hoa màu đen thơm nức nở rộ, dây uốn lượn sinh trưởng, linh hồn nhìn xung quanh, ánh trăng huyết sắc, cánh tay rắn chắc thõng xuống…
Trái tim mạnh mẽ co rút, đau đớn.
Trong lúc máu bị hút ra, Nam Cung Phiêu cảm giác được sự cô độc tịch mịch của hắn. Trong khi mấy trăm năm không gian không ngừng trình diễn, cho dù mọi sự vật bên người thay đổi, hắn vẫn như cũ không thể thoát khỏi khoảng ký ức kiêu ngạo hư không này.
Bất giác, hai bàn tay mềm ôm lấy đầu KING, môi đỏ mọng gợi lên ý cười, nếu có thể dùng một chút của mình máu đổi lấy trăm năm đau đớn kịch liệt kia, cô sẽ cam tâm tình nguyện.
Răng nanh mạnh mẽ rút ra, hồng mâu nhanh chóng khôi phục. KING ngửa thân mình ra sau, hai tay đang cầm mặt của nàng, thần sắc tái nhợt đáng sợ khiến cho hắn nhất thời hối hận. Cô quá mức ngọt ngào, làm cho hắn mất đi chừng mực, lập tức luyến tiếc rời đi.
“A Phiêu?”
KING gọi nhỏ một câu, lôi Nam Cung Phiêu khỏi dòng suy nghĩ, con ngươi đen tìm được tầm mắt của hắn, nhìn lại. Thấy hắn khôi phục tức giận, từ trong suy yếu lộ ra nụ cười vừa lòng, đôi mắt đẹp dần dần khép lại, mê man.
Lúc