Edit : Linhxu
Beta: ss Thanh Nhã
Trong khuôn viên trường học, Nam Cung Phiêu vẫn như cũ nghe MP3 của mình, ngồi ở phía trước hồ nhân tạo lấy sách bài tập ra… chết tiệt!
Cây bút bận rộn lướt nhanh, mày nhíu chặt, hai mắt phun hỏa nhìn những ký hiệu và văn tự loạn thất bát tao. Cho dù là muốn chép lại một ít, không cần giống hệt nguyên bản. Nhưng là, cô căn bản chưa từng nghe qua buổi học nào, làm sao biết sửa như thế nào cho thích hợp đây?
Lão đại chết tiệt! Trường học chết tiệt! Đức Húc chết tiệt! !
Trong khi mỗ nữ đang phi thường tức giận phấn đấu, một lon Côca đưa tới trước mắt, thân ảnh cao lớn ngồi xuống bên người cô, lam mâu liếc mắt nhìn tờ giấy một cái. Phi thường thuận tay kéo tai nghe của nàng xuống, dò hỏi: “Có cần giúp không?”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu lại, hưng phấn mà nhìn KING: “Anh sẽ giúp?”
“Hẳn là được đi.”
Mỗ nữ phi thường không khách khí đem toàn bộ bản vẽ chuyển dời đến trong lòng hắn, còn phi thường hợp tác “Đoạt” lấy lon Côca, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn!”
“…” KING tiếp nhận bài tập, còn thật sự nhìn đề mục một lần, cầm lấy bút bắt đầu giúp cô giải đáp.
Nam Cung Phiêu vừa nhìn đề giải, vừa uống một ngụm Côca, đột nhiên sửng sốt, tầm mắt dừng lại trên lon Côca chỉ còn lại một nửa.
” Côca này ai uống qua?”
“Tôi.”
“… Tôi đi mua lon khác.”
“Căn tin không có Côca .”
“…”
“Cho nên mới để em uống của tôi.”
“Phi phi! Bệnh cảm cúm của anh còn chưa khỏi hẳn, muốn lây bệnh cho tôi hả?”
“Yên tâm, tôi không sao .”
“Đó là vấn đề của anh, nếu tôi… Được rồi, anh viết đi, tôi đi dạo.”
KING vô cùng bất mãn cầm bút tiếp tục, Nam Cung Phiêu vẫn là lựa chọn không quấy rầy hắn. Nàng cầm lấy truyện tranh BL( BL: Boy Love, là truyện Boy vs Boy, hay còn gọi là đam mỹ) bên cạnh, đứng dậy, mang theo tai nghe MP3, bắt đầu đi quanh hồ nhân tạo vừa nghe nhạc, vừa xem soái ca.
Mới vừa đi không bao lâu, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai, đeo tai nghe cũng nghe thấy được. Nam Cung Phiêu ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy một đám đàn ông, đang vây quanh một sinh viên nữ, trong đó hai nam nhân bắt lấy cánh tay của nàng, một người nam nhân tát nàng một cái rất mạnh.
Bỗng nhiên phát hiện trong đám người có một thân ảnh quen thuộc, Nam Cung Phiêu nhăn mặt lại, người này không phải đường đường là vương tử sao? Như thế nào lại dung túng thủ hạ khi dễ một nữ nhân a?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Phiêu lập tức khép truyện tranh lại, bước nhanh đến trước mặt đám kia nam sinh, phẫn nộ quát: “Này, tại sao các anh lại đánh người!”
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt chuyển dời đến trên người cô, bao gồm cả ánh mắt kinh ngạc của Đức Húc.
Nữ sinh thấy có người muốn ra tay nghĩa hiệp, lập tức nhìn Nam Cung Phiêu kêu to: “Cứu tôi, van cầu cậu cứu tôi.”
Nam Cung Phiêu liếc mắt ngắm khuôn mặt hoa lệ đẫm nước mắt kia một cái, nhìn thẳng vào mắt Đức Húc: “Đức Húc, thả người.”
Những nam sinh khác biết Đức Húc quen biết Nam Cung Phiêu, đều không nói gì, tất cả nhìn hắn. Một tháng nay, nữ nhân này vô số lần đều gây sự cùng lão đại, nhưng lão đại cũng không làm gì cô, bọn họ cũng không dám xằng bậy.
Đức Húc cao ngạo nhướn mắt thách thức, lạnh lùng nói: “Cho tôi một lý do thả người.”
“Tại sao lại còn hỏi tôi lý do!”
Đức Húc nhíu mày, xem ra hôm nay tiểu tử này thực hung bạo.
“Các anh không phải đã đánh cô ấy rồi sao? Lý do gì cũng đã hết .”
“Này… Hình như không liên quan đến chuyện của em, học muội…” Đức Húc cố ý nhấn mạnh hai chữ học muội, nhắc nhở thân phận của mình. Chỉ bằng một mình cô là không thể đánh lại nhiều nam nhân như vậy.
“Cô ấy phạm vào chuyện gì, tôi thay cô ấy gánh chịu !”
“Em?”
“Đúng!” Mỗ nữ thập phần kiêu ngạo vênh mặt lên, thể hiện bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.
Một nam nhân trong đó đứng lên, hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô: