Edit: Phưn Phưn Tần Khả bối rối.
Mấy giây sau, cô nghe thấy trong sân vận động cách áo khoác đồng phục hơi mỏng, nháy mắt âm thanh ồn ào rối loạn bắt đầu khuếch tán.
Theo bản năng Tần Khả duỗi tay đẩy Hoắc Tuấn một cái, hạ giọng
"—— Anh điên rồi sao?" "..." Bộ dạng giật mình không nhẹ của cô gái nhỏ đổi lấy một tiếng cười khẽ của Hoắc Tuấn:
"Đây là em gạt anh tới bất thình lình, còn không phải muốn anh phát hiện ra à." "Anh ——" Một câu Tần Khả còn chưa nói ra khỏi miệng, người trước mặt lại mổ nhẹ một cái lên khóe môi của cô, liền lui ra ngoài.
Áo khoác đồng phục vẫn bị Hoắc Tuấn chùm trên người cô, sau đó hai cánh tay của cô bị một đôi tay ôm lấy từ bên ngoài, nâng lên khỏi chỗ ngồi, điều đó lại khiến cho tiếng ồn càng bộc phát thêm, bước chân của Tần Khả lảo đảo bị nam sinh che chở trong ngực, một mực cách xa những âm thanh quanh người, cuối cùng sau khi cánh cửa khép lại, bên tai mới hoàn toàn yên tĩnh.
"Được rồi, hiện tại an toàn." Cúi đầu thấy cô gái nhỏ hiếm khi ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực của mình, như đang sợ bị mấy nữ sinh gần như phát điên xé cô thành mảnh nhỏ, bên ngoài áo khoác Hoắc Tuấn vui vẻ cười một tiếng.
"...!" Tần Khả vô cùng tức giận.
Cô kéo áo khoác xuống, nghe rõ được tiếng cười đó, ngay trước mặt thiếu niên lập tức đỏ mặt hơi cúi người khẽ đạp một cái lên cẳng chân của anh.
"Úi ——" Đột nhiên lại có một tiết hít khí phát ra từ hướng khác.
Tần Khả sửng sốt, bất chấp sửa sang lại mái tóc dài hơi rối do vừa phủ áo khoác lên đầu, kinh hoảng mà quay đầu nhìn.
Sau đó cô liền thấy, bốn người đồng đội trước đó đã thi đấu chung với Hoắc Tuấn, lúc này đang dùng những vẻ mặt khác nhau nhìn cô.
Chẳng qua vừa thấy ánh mắt của Tần Khả quét tới đây, động tác của bốn người nhanh chóng đều nhất trí mà nâng hai tay lên:
"Không phải cố ý vây xem." "Đây là phòng thay quần áo của chúng tôi." "Chúng tôi không nhìn thấy gì cả." "Hơn nữa cái gì cũng sẽ không truyền ra ngoài." "..." Bốn người kia trông như bị bộ dạng hung dữ của mình hù dọa, khiến Tần Khả có chút ngượng ngùng.
Cô quay đầu lại, chán nản liếc Hoắc Tuấn một cái.
"Đều tại anh." Giọng của cô gái nhỏ nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy, làm khẩu hình với Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn nheo mắt,
"Anh là vì muốn tốt cho em, em muốn bị mấy cô gái kia nhìn thấy sao?" "Anh còn biết là không thể bị nhìn thấy, vậy mà vừa rồi anh còn ——" Còn sót nửa câu sau lại nuốt xuống, Tần Khả dùng sức trừng mắt với anh, mới tính là hết giận.
"Em đến chung với bạn... Em còn phải ra ngoài gọi cậu ấy nữa." Vừa nói như vậy, Tần Khả vừa lấy áo khoác đồng phục xuống, dựa theo cách trước đó lại lộn ngược vào bên trong rồi ôm vào trong lòng.
Mấy đồng đội ở phía sau vẫn luôn yên lặng coi bản thân là không khí, rốt cuộc có một người không nhịn được, dè dặt thử dò hỏi:
"Hoắc ca, chị dâu... Là trường Trung học phụ thuộc cách vách hả?" "." Hoắc Tuấn liếc cậu, cười như không cười,
"Nếu không thì sao?" "Hả? Thật hả? Mẹ nó vậy đây có tính là dụ dỗ trẻ vị thành niên không?" Người này vừa hỏi xong, đã bị đồng đội bên cạnh tỉnh bơ thúc cho một cú.
"..." Nghe thấy lời này, Hoắc Tuấn không có phản ứng —— Anh chưa bao giờ quan tâm người khác nói thế nào.
Tần Khả lại nhíu mày.
Sau đó mấy người đồng đội của Hoắc Tuấn liền thấy được cô gái nhỏ trước đó còn ngượng ngùng không nói chuyện lúc này lại nhìn qua, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp hơi căng ra.
"Chúng tôi là tự do yêu đương." "..." Bốn người câm nín.
Không biết sao lại thế này, vừa mới nhìn còn thấy là một cô bé rất dịu dàng ít nói rất vô hại, nhưng trong mấy giây đột nhiên ánh mắt lại giống như tùy thời đều có thể phóng ra dao.
Ai không tin thì sẽ bị chém.
Đứng mũi chịu sào chính là người vừa mới lên tiếng, bị nhìn chằm chằm đến nỗi sau lưng cứng đờ, vội vàng nặn ra nụ cười:
"Tự do yêu đương thật tốt, tự do yêu đương thật tốt." Tần Khả không nói chuyện, lúc này mới nở một nụ cười lạnh nhạt.
Cô xoay người lại, trừng mắt cảnh cáo Hoắc Tuấn.
"Vừa rồi em mặc đồng phục của trường Trung học phụ thuộc." Thoạt nhìn tâm trạng bây giờ của Hoắc Tuấn rất tốt, nghe vậy chỉ nhướng mày,
"Cho nên?" "..." Tần Khả tức giận muốn đạp anh, nhưng suy nghĩ vẫn là kiềm chế lại, hạ giọng,
"Cho nên nếu anh không muốn làm lớn chuyện rồi bị nhà trường xách đi nói chuyện, thì vẫn nên nghĩ lại làm thế nào để lừa gạt cho qua đi." Hoắc Tuấn cười một cái, không để ý.
"Không sao, bọn họ không nhìn thấy." "..." Tần Khả bị anh chọc cho tức giận nói không nên lời.
Đang bị trừng, nhưng lại cảm thấy bộ dạng tức giận này của cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu. Hoắc Tuấn cười một tiếng,
"Được rồi, anh đưa em ra ngoài từ cửa khác —— Chuyện còn lại, anh sẽ xử lý." "..." Vẻ mặt Tần Khả hoài nghi nhìn anh, còn không yên tâm mà dặn dò,
"Gần đây thầy Hoắc đang bận chuyện hôn lễ đến sứt đầu mẻ trán, nên anh đừng tìm thêm việc cho thầy ấy nữa." Vừa nghe đến từ này, lập tức ánh mắt của Hoắc Tuấn trở nên u ám.
Anh cười lạnh, vừa tức vừa ghen tị mà duỗi tay bóp gò má mềm mại của cô gái nhỏ,
"Làm sao? Anh ta kết hôn mà em còn quan tâm hơn cả anh ta? Đến bây giờ vẫn chưa chết tâm với anh ta?" Tần Khả:
"........." Lại phát bệnh.
Tần Khả lười phải giải thích vấn đề nói đến sắp rách cả miệng cho cái người ba ngày ăn dấm năm ngày thì nổi điên này, biết rõ Hoắc Tuấn muốn mượn vấn đề này để "Làm nũng" kiếm chuyện với cô, cho nên Tần Khả duỗi tay đánh tay của nam sinh, đồng thời "Cảnh cáo":
"Hôm nay anh đã sờ đến một đường dây cao thế, tốt nhất đừng sờ đến đường dây thứ hai của em." "..." Dưới đáy mắt của Hoắc Tuấn cảm xúc âm u lung lay, mấy giây sau, vẫn là đè xuống, cảm xúc trở nên bình tĩnh.
"Vậy được rồi, ngày mai lại nói đến vấn đề này." Nói xong, anh nắm lấy tay cô gái nhỏ xoay người đi về hướng khác.
"Anh đưa em ra ngoài." "......" Nhìn theo hai bóng lưng không coi ai ra gì rời đi, khó khăn lắm bốn nhân tài còn lại của đội bóng rổ Khoa Kinh doanh mới phục hồi lại được tinh thần.
Ánh mắt của bốn người phức tạp nhìn nhau, qua một lúc lâu mới có người lên tiếng.
"Tình huống vừa rồi, các cậu thấy thế nào?" "Cậu là muốn hỏi sau khi tôi ăn một bát cẩu lương vừa rồi thì đánh giá thế nào?" "Rất ngon." "Gâu gâu gâu?" "... Xì, tôi là hỏi các cậu chuyện Hoắc ca vậy mà yêu đương với một cô bé, lại còn là học sinh cao trung!" "Cái này thì thấy cái gì? Nhìn đến choáng váng cũng vô ích, chuyện của Hoắc ca thì ai dám quản?" "Nhưng mà vừa rồi đúng thật là được mở rộng tầm mắt đấy, thế mà có người có thể khiến Hoắc ca có loại hành động giống như "Nghe lời" như vậy?" "—— Nếu viện trưởng của chúng ta có thể thấy một màn này, sợ là sẽ cảm động đến nỗi khóc lóc thảm thiết nhỉ?" "... Ông ấy có cảm động đến nỗi khóc lóc thảm thiết hay không thì tôi không biết, chỉ là tôi biết nếu như nghe thấy lời này của cậu, vậy thì ông ấy có thể đập cậu đến khóc lóc thảm thiết đấy." "......" "Haizz, khó trách từ lúc khai giảng đến giờ nhiều nữ sinh theo đuổi như vậy lại không động lòng phàm. Hóa ra là hoa đã có chủ, chủ nhân lại còn ở trường Trung học phụ thuộc cách vách nữa." "Hâm mộ." "Đừng hâm mộ, mặt, dáng người, thành tích, khí chất thiếu một thứ cũng không được, mà cậu thì không có cái nào." "...... Đậu má!!" Kiều Hiểu Vân tuyệt giao với Tần Khả khoảng ba tiết học —— Cho đến khi Tần Khả dùng đến "Mời uống trà sữa" mới có thể cứu được mối quan hệ hữu nghị này.
Kiều Hiểu Vân vừa nghiến răng cắn trân châu, vừa tức giận:
"Quá đáng, thật quá đáng! Tân giáo thảo Đại học A lại là bạn trai của cậu —— Chuyện quan trọng như vậy mà cậu chưa từng nói với tớ! Ly trà sữa này không thể cứu lại được mối quan hệ hữu nghị trước đây của chúng ta!" Tần Khả dở khóc dở cười:
"Tớ mới biết được từ cậu, chuyện anh ấy là tân giáo thảo đấy." Kiều Hiểu Vân:
"Vậy lúc vừa quen cậu, tại sao lại không nói cho tớ là cậu có một anh bạn trai đẹp đến thế chứ!" Tần Khả:
"Nếu bọn mình vừa mới quen biết mà tớ đã nói với cậu như thế, vậy thì có khả năng bọn mình cũng sẽ không có chuyện trà sữa cứu vãn mối quan hệ hữu nghị này đâu." Kiều Hiểu Vân cắn ống hút suy nghĩ,
"Cũng đúng." Mới vừa trả lời xong, cô nàng liền lấy lại tinh thần, tức giận lắc đầu:
"Không đúng không đúng, rõ ràng là cậu sai!" "Phải phải phải," Tần Khả cười khổ đáp lại,
"Tớ sai." Kiều Hiểu Vân:
"........." Hu hu hu một chút cũng không thấy trấn an hay bớt giận xíu nào.
Kiều Hiểu Vân vô cùng tức giận uống hết ly trà sữa lớn trước mặt, sau đó mới cảm thấy hài lòng mà ợ một cái, rồi ngả lưng xuống ghế sô pha mềm mại của quán trà sữa.
Hờn giận tiêu tan hết.
Tần Khả ngồi ở đối diện nhìn thấy thì không nhịn được cười —— Cô bạn vô tư không tim không phổi đến đáng yêu như vậy, thật sự là chơi chung rất tốt.
Dường như là chú ý tới phản ứng của Tần Khả, Kiều Hiểu Vân có chút ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng.
"Khụ... Trà sữa quán này không tệ." Tần Khả mỉm cười, cũng không vạch trần.
Đúng lúc này, cửa quán lại bị đẩy ra lần nữa, mấy nữ sinh có bộ dạng như sinh viên đại học đi thành một nhóm đi vào.
Bốn năm người chọn đồ uống xong, thì trùng hợp lại ngồi xuống ngay bên cạnh chỗ của Tần Khả và Kiều Hiểu Vân.
Các cô ngồi xuống chưa được mấy giây, thì từ bàn đó liền truyền tới âm thanh nói chuyện ——
"Các cậu nghe gì chưa, hình như Hoắc Trọng Lâu của Khoa Kinh doanh đã có
bạn gái rồi đấy?" "... Cái đ*t?" "Thiệt hay giả!" "Mẹ nó, thư tình tớ còn chưa biết phải viết thế nào, mà cậu ấy đã có bạn gái rồi??" "Đúng vậy —— Không phải hai ngày trước còn nói cậu ấy từ khi khai giảng đến giờ, bên cạnh vẫn không hề thấy người khác phái nào đến gần nửa mét sao??" "..." Ở bàn này vẻ mặt của Tần Khả cứng đờ.
Mà đối diện cô, Kiều Hiểu Vân nhìn cô đầy thích thú.
Hai người đang không tiếng động trao đổi ánh mắt, thì nghe thấy mấy nữ sinh đối diện không cách nào vượt qua được tin tức ác mộng này, tiến vào trạng thái bùng nổ ——
"Khoa nào, chuyên ngành nào, lớp mấy? Tớ nhất định phải đi xem dáng dấp của tiểu yêu tinh đã câu mất Hoắc Trọng Lâu ra sao!" "Nghe nói không phải sinh viên trường mình." "?Yêu trường khác? Vậy bằng giá trị nhan sắc của giáo thảo kia, việc bị cạy góc tường chẳng phải là sớm hay muộn sao?" "Nhưng thật ra thì cũng không hẳn là yêu trường khác..." "Chị, đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng đi." Người vừa lên tiếng chần chờ mấy giây, mới hạ thấp giọng nói:
"Chị không biết là tin này có chính xác không? Lúc đó người ở sân bóng rổ thật sự quá đông, căn bản là một cái rắm chị cũng chưa thấy được —— dù sao có người ở gần đó, nói nữ sinh bị Hoắc giáo thảo chùm áo khoác rồi chui vào hôn, mặc đồng phục của trường Trung học phụ thuộc cách vách trường mình." "......" Không khí bỗng dưng yên ắng.
Mấy giây sau, bàn bên vang lên một tiếng kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía:
"Ôi đ*t!! Học sinh trung học!!!" "Vậy chẳng phải vẫn là trẻ vị thành niên?!" "Cầm thú..." "..." Đầu ngón tay đang nắm ống hút của Tần Khả run lên.
Đối diện Kiều Hiểu Vân không phúc hậu mà che miệng nở nụ cười.
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn cô nàng.
Mà đề tài của bàn bên cạnh đã thay đổi, bắt đầu tính đến chuyện hai người chia tay:
"Thật sự không thể nào tưởng tượng được, Hoắc giáo thảo lại vừa ý một học sinh trung học? Nữ sinh trung học đó là cái dạng gì mà có thể thu phục được con ngựa hung dữ khó thuần như cậu ấy?" "Chậc, nói cứ như cậu hiểu rất rõ giáo thảo vậy." "Tớ không cần hiểu cậu ấy, tớ chỉ cần hiểu đám nữ sinh như sói như hổ trong trường mình là đủ rồi —— Cho nên càng không thể tưởng tượng được, làm sao cậu ấy lại yêu đương với một học sinh cao trung?" "Nói không chừng cũng chẳng được bao lâu thì lại chia tay ấy chứ." "Tớ cũng thấy vậy. Còn bao nhiêu học tỷ ở Đại học A đang nhớ thương xắn tay áo lên, chờ dùng hết thủ đoạn của mình để đi câu người ta. Bạn trai trông đẹp như thế liệu có thể giữ được sao? Không thể nào." "Bạn gái cậu ấy trông thế nào? Đẹp không?" "Chưa thấy qua. Lúc ấy Hoắc giáo thảo che đến kín mít, một chút xíu cũng không lộ ra ngoài. Nhưng mà nghe nói dáng người bình thường, có lẽ cũng chẳng đẹp đâu." "......" Bên cạnh, Kiều Hiểu Vân vốn còn đang cười nghe vậy thì ngừng lại, tức khắc khóe miệng khẽ hạ xuống, ánh mắt không chút vui vẻ liếc mắt nhìn mấy nữ sinh kia.
Nhưng mà bên kia trò chuyện quá hăng say, nên cũng không chú ý tới ánh mắt của Kiều Hiểu Vân.
Kiều Hiểu Vân quay đầu lại, hạ giọng đến mức thấp nhất rồi nói:
"Còn đẹp hơn mấy người gấp mười nghìn lần... Ở sau lưng cười trên sự đau khổ của người ta muốn người ta chia tay, xoi mói diện mạo bạn gái người ta, còn không phải là do mấy người ghen ghét nên giáo thảo mới chướng mắt mấy người sao... Hừ!" Tần Khả ngồi đối diện nghe được, không khỏi mỉm cười.
Lúc sau, hai người lại yên lặng đợi hai mươi phút, cuối cùng mới nghe thấy mấy nữ sinh Đại học A kết thúc cuộc trò chuyện, rời khỏi quán trà sữa.
Chờ người cuối cùng ra khỏi cửa, Kiều Hiểu Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm ——
"Trời ạ, làm tớ sợ muốn chết." Tần Khả giương mắt nhìn cô nàng,
"Sợ cái gì?" "Còn không phải sợ đột nhiên trong mấy người đó có người phát hiện ra cậu chính là cô học sinh cao trung mà họ muốn diệt trừ cho sảng khoái sao?" Kiều Hiểu Vân vẫn chưa bớt sợ liếc mắt nhìn Tần Khả.
Tần Khả nói đùa,
"Sở trường của tớ là chạy nước rút." Kiều Hiểu Vân sửng sốt, sau đó thì vẻ mặt phức tạp,
"Không hổ là cô gái bắt sống được Hoắc giáo thảo, loại thời điểm này mà còn cười được." "?" Tần Khả dở khóc dở cười,
"Loại thời điểm này là loại nào?" Kiều Hiểu Vân:
"Cậu không nghe thấy sao! Mấy cô gái kia vừa liệt kê giúp các cậu một trăm loại có khả năng chia tay đấy!" "À, cậu là nói những cái mà mấy cô ấy nói tới... Một trăm loại khả năng tớ bị đá hoặc là bị đào góc tường?" Tần Khả cười hỏi.
"Cậu còn cười ——" Kiều Hiểu Vân vô cùng tức giận,
"Cậu cũng vô tư thật đó! Bị mấy người đó nói vậy mà không tức giận??" "..." Tần Khả chớp chớp mắt, nói thẳng:
"Chỉ là một đám người xa lạ không quen biết, hơn nữa giống như cậu nói đó thôi, mấy người đó chỉ là ghen tị vì tớ có được tình cảm hoặc người mà các cô gái đó mong muốn —— Vậy thì tại sao tớ phải tức giận vì mấy cô gái đó?" Kiều Hiểu Vân nghẹn một lúc.
"Mặc dù cậu nói rất đúng..." Lần này lại im lặng rất lâu, cuối cùng Kiều Hiểu Vân vẫn là nói ra lo lắng trong lòng mình:
"Cậu không sợ, chuyện mà bọn họ nói sẽ thành sự thật ư?" "?" "Ờ... Chính là lỡ như Hoắc giáo thảo bị cô gái khác cố ý câu dẫn đi mất thì sao?" Kiều Hiểu Vân do dự,
"Dù sao thì, cậu biết mà, số lượng tình địch của cậu thật sự là rất rất nhiều." Tần Khả cười.
"Tớ không lo lắng." "Hả? Tại sao?" Kiều Hiểu Vân không hề nghĩ ngợi mà nói:
"Mười soái chín tra, cậu lại tin tưởng anh ta đến vậy?" Nói xong Kiều Hiểu Vân lập tức hối hận, vội vàng xua tay:
"Trời đất ơi trời đất ơi coi như là tớ nói bậy bạ cậu đừng để trong lòng..." "Không sao, tớ thật sự rất tin tưởng anh ấy." Tần Khả nói xong, im lặng vài giây, cô nghịch ống hút trong tay, xoay một vòng rồi lại xoay tiếp một vòng.
Không biết nghĩ tới điều gì, sau một lúc Kiều Hiểu Vân chỉ thấy cô gái nhỏ bỗng cười một tiếng. Đôi con ngươi sạch sẽ trong suốt như sáng lên.
"Anh ấy không giống với mấy nam sinh khác... Không phải, anh ấy không giống với người bình thường." Kiều Hiểu Vân sửng sốt, đột nhiên bật cười ——
"Vậy thì các cậu thật đúng là trời sinh một đôi nhỉ?" "...?" "Cậu không biết à, trong lớp mình thậm chí là toàn khối, rất nhiều bạn học đều nói cậu không giống với mấy nữ sinh bình thường —— Thật ra thì tớ cũng cảm thấy như vậy, ha ha ha ha ha." "." Lúc này Tần Khả sửng sốt một lúc lâu.
Sững sờ xong thì cô không nhịn được mà bật cười, cúi đầu,
"Có lẽ... Là vậy thật." Đi ra khỏi quán trà sữa, buổi chiều khoảng nửa tiếng nữa là cổng trường mở ra, Tần Khả cùng với Kiều Hiểu Vân đi về hướng cửa chính trường Trung học phụ thuộc.
Lúc này bên ngoài trường vẫn chưa có ai, Tần Khả và Kiều Hiểu Vân cười cười nói nói, đi tới ngoài cửa. Sau đó thì đột nhiên hai người nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng ——
"Tần Khả!" Hai người đồng thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua.
Ý cười trên mặt Tần Khả dần nhạt đi.
Trước tấm bia đá ở cổng trường, đứng ở đó chính là cha mẹ Tần gia ——
Tần Hán Nghị, Ân Truyền Phương.