Edit: Phưn Phưn Lúc nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng là Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương, vẻ mặt của Tần Khả ;ập tức trở nên lạnh nhạt.
Mà nét mặt của hai người kia càng thêm phức tạp.
Ân Truyền Phương bực bội quan sát Tần Khả từ trên xuống dưới vài giây, mới nặn ra một nụ cười.
"Tiểu Khả, chúng ta vất vả lắm mới tìm được con —— Con chạy đi học xa như vậy, cũng không nói một tiếng với ba mẹ?" "Khả Khả? Bọn họ là..." Kiều Hiểu Vân nghe thấy xưng hô của đôi trung niên, thì kinh ngạc nhìn Tần Khả —— Rõ ràng cô nàng nhớ trước đó Tần Khả đã nói với mình, từ lúc cô còn rất nhỏ cha mẹ ruột của cô bởi vì một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà qua đời.
Tần Khả rủ mắt xuống, che khuất đôi mắt lạnh lẽo.
"Tớ đã từng nói qua với cậu. Bọn họ chính là cha mẹ nuôi của tớ." "À, bọn họ chính là ——" Kiều Hiểu Vân tức giận muốn nói gì đó, lại bị Tần Khả ngăn lại.
Tần Khả:
"Cậu về trường trước đi, lát nữa tớ chờ bọn họ nói xong thì tự tớ về." "Cậu... Có được không?" Kiều Hiểu Vân lo lắng hỏi.
Tần Khả trấn an cười một cái.
"Không có gì." "... Vậy được rồi." Kiều Hiểu Vân đi về phía cổng trường mỗi bước đi đều lưu luyến.
Lúc gần tới cổng trường, cô nàng thấy ba người đó đứng tại chỗ giằng co, không biết nói gì, mấy chục giây sau liền cùng đi đến quán cà phê đối diện trường học.
Kiều Hiểu Vân do dự dừng lại bước chân.
Đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, Kiều Hiểu Vân rốt cuộc hạ quyết tâm, cô nàng quay người nhanh chân bước về phía trường học cách vách —— chạy qua hướng Đại học A.
......
Hai mươi phút sau.
Cuối cùng Kiều Hiểu Vân cũng tìm được phòng học môn học bắt buộc của sinh viên năm thứ nhất Đại học A khoa Kinh doanh ngành tài chính.
Trước cửa phòng học, Kiều Hiểu Vân khom người cảm ơn nữ sinh đã đưa mình tới đây,
"Cảm ơn học tỷ!" Nữ sinh có bộ dạng dịu dàng rủ mắt xuống, bất đắc dĩ hỏi:
"Em thật sự không phải tới tìm học đệ Hoắc Trọng Lâu để tỏ tình?" Kiều Hiểu Vân gật đầu như trống bỏi,
"Không có không có! Em thật sự có việc gấp tìm anh ấy!" "Vậy được rồi. Nhưng mà đừng trách chị không nhắc nhở cho em trước —— Nữ sinh còn chưa kịp tỏ tình với học đệ Hoắc Trọng Lâu thì đã bị dọa khóc, trong trường học cũng không chỉ có một hai ví dụ." "......" Kiều Hiểu Vân khiếp sợ mở to mắt,
"Đáng sợ đến vậy sao ạ?" Học tỷ kia dịu dàng cười cười.
"Cho nên, chị chỉ có thể giúp em đến đây. Có cơ hội thì gặp lại." Đối phương một tay ôm sách vở, một tay khác khẽ vẫy Kiều Hiểu Vân, nói xong thì xoay người rời đi.
"..." Kiều Hiểu Vân cứng đờ đứng tại chỗ vài giây, cuối cùng mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Cô nàng cắn chặt răng, thân người căng thẳng đi đến trước cửa phòng học.
Lúc này vẫn còn trước giờ vào học.
Trong phòng học rất ồn ào. Nếu mà nói, bất luận là lớp chuyên ngành nào của đại học năm nhất, thì số sinh viên đi học đều là nhiều nhất —— có thể hiểu được là do sinh viên vừa từ cao trung lên nên còn tương đối ngoan ngoãn, hoặc là do tính tự giác từ khi còn là học sinh ưu tú đã ăn sâu vào máu —— Về điểm này, sau này đa số sinh viên sẽ vì bất đồng trong cuộc sống mà dần dần thay đổi.
Nhưng mà số sinh viên tham dự trong phòng học lúc này, đã không thể dùng từ "Nhiều" để hình dung.
Bởi vì đã vượt quá.
—— Nhiều hơn 100 người, khiến cho phòng học trong trường không thể đáp ứng, thậm chí còn có không ít sinh viên xấu hổ đang đứng ở lối đi nhỏ giữa bàn học và phía sau phòng học.
Hiển nhiên, trong phòng học có rất lớn một bộ phận sinh viên căn bản không phải tới để học, càng sâu hơn nữa là không phải khoa Kinh doanh.
Mà mục tiêu của các cô thật sự quá mức rõ ràng, tầm mắt còn không thèm che đậy, cho nên cũng giúp cho Kiều Hiểu Vân tìm được vị trí của Hoắc Tuấn.
——
Trong phòng học có một nửa nữ sinh đều nhìn về hướng đó.
Kiều Hiểu Vân thấy được người, cắn chặt răng, tâm can run rẩy đi qua.
Hoắc Tuấn ngồi ở hàng giữa bên trái lớp học, cách vị trí Kiều Hiểu Vân đang đứng là khoảng sáu bảy mét, thấy vậy nam sinh ngồi bên cạnh Hoắc Tuấn liền cười một tiếng.
"Hoắc ca, lại một người mến mộ nữa tới cửa kìa." "..." Hoắc Tuấn không ngẩng đầu, mày nhíu lại.
Anh nhấc mắt đảo qua phía trước.
Bị ánh mắt đó quét đến làm cho bước chân của Kiều Hiểu Vân trở nên cứng đờ.
Bây giờ cuối cùng cô nàng cũng đã biết được, trước đó học tỷ ở ngoài cửa nói có mấy nữ sinh tới tỏ tình nhưng chưa kịp nói chuyện đã bị dọa khóc, thì ra không phải không có khả năng.
——
Cái này, người này cũng quá hung dữ.
Nếu không phải vì Tần Khả, lúc này đại khái Kiều Hiểu Vân đã nhịn không được mà chân mềm nhũn, quay đầu chạy ra bên ngoài.
Nhưng vừa nghĩ đến Tần Khả, sau đó lại nghĩ đến đối phương đã từng kể với mình về cha mẹ nuôi vô tâm, Kiều Hiểu Vân nắm chặt tay, một lần nữa đi tới.
Hiển nhiên xung quanh đây cũng chú ý tới có một cô bé không giống với các sinh viên trong phòng học này, nên đã có chút yên tĩnh.
Kiều Hiểu Vân khẩn trương đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cuối cùng đến trước bàn của Hoắc Tuấn thì dừng lại.
"Hoắc... Học trưởng Hoắc..." Hoắc Tuấn lạnh mặt nhìn cô nàng.
Một tia chần chờ lướt qua trong đôi mắt đen nhánh —— Trong nháy mắt, anh cảm thấy đối phương dường như có chút quen mắt, nhưng trong đầu lại không có ấn tượng gì.
Bởi vì cô nàng có cảm giác quen mắt, vì vậy mà Kiều Hiểu Vân cũng không biết được mình có được cơ hội nói hết một câu với Hoắc Tuấn ——
"Em là cách vách, trường Trung học phụ thuộc cách vách..." Giọng của Kiều Hiểu Vân nhỏ như muỗi kêu.
Mà ánh mắt của Hoắc Tuấn thì bỗng dừng lại.
Trong nháy mắt những lời này làm anh liên tưởng đến Tần Khả, cũng lục lọi trong trí nhớ cảm giác quen thuộc này về —— Trong sân bóng rổ, hình như ngồi bên cạnh Tần Khả là cô gái này.
Sắc mặt của Hoắc Tuấn bỗng thay đổi.
Anh không hề nghĩ ngợi lập tức đứng lên,
"Em ấy sao vậy?" Phản ứng này của Hoắc Tuấn, khiến cho các sinh viên ngồi xa nhất cũng chú ý tới kinh ngạc mà nhìn sang.
Khai giảng đã lâu, mọi người đã thấy đủ loại vẻ mặt lạnh nhạt không cảm xúc của Hoắc Tuấn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy nam sinh này có phản ứng lo lắng như thế.
Trong nháy mắt phòng học to như vậy bỗng trở nên yên tĩnh.
Theo bản năng Kiều Hiểu Vân bị dọa sợ bởi Hoắc Tuấn nên lui về sau một bước, sau đó mới thấp giọng run rẩy lên tiếng:
"Khả Khả cậu ấy, cha mẹ nuôi của cậu ấy đến tìm... Tình huống... Tình huống hình như không ổn lắm......" Kiều Hiểu Vân còn chưa dứt lời, Hoắc Tuấn đã rời khỏi vị trí, cũng không quay đầu lại đi về hướng cửa phòng học.
Kiều Hiểu Vân vội vàng đuổi theo.
Mà bạn cùng phòng ngồi bên cạnh Hoắc Tuấn vừa lấy lại tinh thần, sửng sốt, theo bản năng lên tiếng gọi:
"Hoắc ca, còn hai phút là vào học, cậu ——" Còn chưa dứt lời, Hoắc Tuấn đi tới cửa rất không khéo lại gặp phải giáo sư đang ôm sách tiến vào, hai người vừa đối mặt, vẻ mặt của các sinh viên khác trong phòng đều trông rất vi diệu.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Hoắc Tuấn sẽ quay lại, nhưng chỉ thấy nam sinh hơi gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài:
"Việc gấp xin nghỉ, cảm ơn thầy." Vừa nói xong thì người đã ra khỏi cửa.
Này cũng thật đủ...
Phách lối.
Trong phòng học tức khắc yên lặng như tờ.
Giáo sư lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lướt qua toàn lớp, trông cũng không tức giận, cười ha hả hỏi:
"Các em sẽ không phải cũng có việc gấp, muốn xin nghỉ chứ?" "......" Bởi vì có mục đích nên mới đến, lúc này bọn sinh viên vừa chuẩn bị lén chạy đi thì nhất thời cứng lại.
Mấy giây sau, mọi người xấu hổ ngồi lại, buồn bực lắc đầu.
Giáo sư cười ha hả đi lên bục giảng.
"Một đứa đổi một đống, cũng đáng." Toàn phòng học:
"......" Tần Khả đưa Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đến quán cà phê đối diện với trường Trung học phụ thuộc Đại học A.
Tứ Cửu thành rộn ràng náo nhiệt, trường Trung học phụ thuộc Đại học A lại ở trung tâm thành phố, bất luận là thời gian làm việc hay ngày nghỉ, quán cà phê ở đây đều không có thời điểm vắng khách.
Sau khi đi vào, ba người tìm một cái bàn ngồi xuống.
Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương vẫn là lần đầu tiên đến một thành phố lớn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút câu nệ, ánh mắt cũng có vẻ chần chờ.
Đặc biệt là sau khi hai người ngồi xuống, nhìn thấy Tần Khả rất tự nhiên đi đến trước quầy gọi ba ly cà phê, Ân Truyền Phương đã nhịn không được xụ mặt nói với Tần Hán Nghị:
"Tôi đã nói trong tay nó nhất định có tiền ba mẹ nó để lại mà chúng ta không biết, ông còn không tin —— Bằng không chỉ là một đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi, dựa vào đâu mà tới nơi này đi học, còn có thể sinh sống ở đây?" Tần Hán Nghị coi như cũng sành đời, nghe vậy thì nhíu mày.
"Sổ học sinh của nó được thay đổi, cho dù có tiền cũng không thể làm được —— Bà cho rằng ai cũng có thể tùy tiện chuyển tới nơi này đi học chắc?" "... Hừ." Vẻ mặt Ân Truyền Phương khó coi nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ,
"Mặc kệ nói như thế nào, nhất định là nó giấu gì đó —— Hoặc là bạn của ba mẹ nó quen biết trước khi chết." "Nếu ba mẹ nó đã tính toán trước tất cả cho nó, hoặc là có bạn bè chăm sóc, thì bà nghĩ tài
sản nhà nó có thể rơi vào tay bà con xa là chúng ta không??" "..." Ân Truyền Phương nghẹn lời, tức giận lên tiếng:
"Vậy ông nói đi nó đã xảy ra chuyện gì! Nó là một đứa cô nhi, Yên Yên nhà mình cũng chưa có đãi ngộ tốt đến thế, vậy thì dựa vào đâu mà nó có thể tới thành phố lớn như này để sinh sống??" Sắc mặt của Tần Hán Nghị cũng có chút âm trầm.
Qua vài giây, thấy Tần Khả bưng khay xoay người lại đây, Tần Hán Nghị hạ thấp giọng:
"Bà thu liễm một chút đi —— Hôm nay mặc kệ dùng thủ đoạn gì, là lừa hay dỗ, cho dù có ép thì cũng phải ép về —— Bằng không luật sư có phụ trách thẩm tra tài sản của cha mẹ nó tới nhà mình mà không thấy được người —— Vậy thì một phân tiền đó cũng không vào được tay chúng ta!" "..." Ân Truyền Phương cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không cam lòng gật đầu.
Lúc này, Tần Khả đã bưng ba ly cà phê tới bên cạnh bàn.
Đón nhận ánh mắt đánh giá đầy phức tạp của Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương, Tần Khả không cảm xúc đẩy hai ly cà phê đến trước mặt bọn họ. Sau đó cô ngồi xuống đối diện hai người, đổ một phần ba bao đường vào cà phê, thong thả ung dung khuấy lên, rồi mới giương mắt nhìn hai người.
Hoàn toàn đối lập với Tần Khả thong dong Ân Truyền Phương chật vật vì mới bị cà phê bắn lên làm nóng, lúc này cố nặn ra một nụ cười tươi, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tiểu Khả, xem ra con sống ở đây rất tốt." Tần Khả liền làm bộ không nghe hiểu lời đối phương nói, rất bình tĩnh gật đầu.
"Phải, tốt hơn so với khi còn ở Tần gia." "——!" Câu đầu tiên vừa nói ra, sắc mặt của Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đều thay đổi.
Ân Truyền Phương hung dữ miệng lưỡi bén nhọn muốn trách móc mấy câu, lại bị Tần Hán Nghị giữ chặt lại ở dưới bàn. Tần Hán Nghị quay đầu cảnh cáo nhìn bà ta, ánh mắt nhắc nhở vợ mình đừng quên mục đích chính mà hai người đến đây.
Sau đó Tần Hán Nghị mới thả lỏng mặt mày, quay lại nhìn Tần Khả.
"Tiểu Khả, ba biết nếu con đã âm thầm rời đi như thế, vậy thì nhất định đã có một ít hiểu lầm với ba và mẹ của con, chúng ta ——" "Chú Tần." Tần Khả đột nhiên lên tiếng ngắt lời Tần Hán Nghị, cái xưng hô này làm cho hai người ngồi đối diện đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tần Khả.
"Con —— Tại sao con lại kêu ba như vậy?" Mà Tần Khả vẫn bình tĩnh,
"Tôi vốn nên gọi hai người như vậy. Dù sao các người cũng chưa từng coi tôi là con gái, mà căn bản cũng không phải cha mẹ của tôi." "Mày đang nói cái gì vậy hả!" Cuối cùng Ân Truyền Phương vẫn nhịn không được, bà ta không khỏi nâng giọng, làm cho mấy vị khách xung quanh đều vô cùng cảm thấy phản cảm mà nhìn bà ta, mà bà ta vẫn không cảm nhận được, ánh mắt oán giận nhìn Tần Khả,
"Bọn tao cực cực khổ khổ chăm sóc mày nhiều năm như vậy —— Bây giờ mày lớn rồi, cánh cũng cứng, chỉ dựa vào chút đồ ba mẹ mày để lại cho mày mà đã muốn ném bọn tao đi rồi đúng không!?" "..." Đối diện với khuôn mặt hung dữ của Ân Truyền Phương, từ đầu tới cuối cô gái nhỏ vẫn không hề lùi lại hay sợ hãi.
Cô vẫn như vậy không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không chút dao động nhìn Ân Truyền Phương —— Như một vị khách lạnh nhạt đang nhìn một vở hài kịch.
Dưới ánh mắt chăm chú đó, Ân Truyền Phương rốt cuộc cũng không thể nói thêm được nữa.
Bà ta phẫn hận cắn chặt răng,
"Mày nhìn tao như vậy làm gì, chẳng lẽ tao nói sai sao!?" Cuối cùng Tần Khả cũng có phản ứng.
Đối diện là cô gái nhỏ với khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khẽ cười nhạt một tiếng.
"Các người khi nào thì, " cực cực khổ khổ " chăm sóc tôi?" Cô gằn từng chữ một, ngữ khí trào phúng lặp lại xong bốn chữ kia. Không đợi hai người phản bác, Tần Khả cười lạnh tiếp tục lên tiếng.
"Các người rõ ràng là cực cực khổ khổ gạt tôi, tiêu hết tài sản ba mẹ tôi để lại cho tôi mới đúng chứ nhỉ?" "......!!" Đối diện, sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Từ trong khiếp sợ to lớn mới lấy lại được tinh thần, giọng của Ân Truyền Phương cũng đã trở nên khàn đặc,
"Mày, sao mày lại biết chuyện tài sản!?" "Đúng vậy, sao tôi lại biết nhỉ?" Cô gái nhỏ nhẹ giọng cười lên, theo ý cười đó, cặp mắt hạnh xinh đẹp hơi cong xuống. Xứng với gương mặt này, thoạt nhìn càng thêm ngoan ngoãn vô hại, nhưng lúc này lại chỉ khiến cho hai vợ chồng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương càng thêm hoảng sợ.
"Trong mắt các người, tôi không phải là cây rụng tiền có thời hạn lợi dụng sao? Như một đứa ngốc bị các người lừa, vừa lừa là lừa nhiều năm, ra vẻ như các người chăm sóc tôi, xài tiền trong tài sản của cha mẹ tôi, mua đồ tốt nhất cho Tần Yên, còn tôi thì vĩnh viễn đều là qua loa lấy lệ thậm chí còn là những thứ mà Tần Yên vứt bỏ không cần." Trước sắc mặt xanh mét của hai người vừa bị vạch trần, Tần Khả vẫn cười vô hại. Chỉ là đôi mắt ấy, độ ấm trong đó đã giảm đến lạnh lẽo không hề tản đi.
"Một khắc các người cũng chưa từng coi tôi là con gái đúng không? Bằng không thì sau khi không thèm quan tâm lâu đến vậy, cuối cùng biết được tôi không chết, lại ngay trước khi tôi thành niên, chạy tới tìm tôi... Thế nào, sợ tôi không có ở đấy, các người không thể ngầm chiếm được phần tài sản ba mẹ tôi để lại sau khi tôi trường thành?" "......" Sắc mặt của Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương gần trở nên sợ hãi.
Bọn họ không thể tin được mà liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt của đối phương đều là hoảng sợ và nghi hoặc —— Cụ thể chuyện tài sản, đến cả Tần Yên bọn họ còn không nói cho, vậy thì rốt cuộc là từ đâu mà Tần Khả biết được...
Vẫn là Tần Hán Nghị cố ép bản thân bình tĩnh trở lại, ông ta nặn ra một nụ cười, nhìn Tần Khả.
"Tiểu Khả, nhất định là con nghe được người nào không có ý tốt châm ngòi ly gián rồi đúng không? Chú và dì Ân của con chưa từng muốn nuốt tài sản của cha mẹ con, chúng ta vẫn luôn chuẩn bị sau khi con thành niên thì giao lại cho con ——" "Mấy năm trước biểu hiện của tôi phải là ngu xuẩn đến bao nhiêu, mới có thể khiến các người không kiêng nể như vậy, đến bây giờ vẫn còn cố coi tôi là đứa ngốc mà lừa gạt?" Tần Khả không chút do dự ngắt lời Tần Hán Nghị.
Thấy đối phương bị mình vạch trần còn không biết liêm sỉ lại tiếp tục lừa gạt mình, cô thật sự là ghê tớm không nhịn được nữa ——
"Các người từ bỏ ý định đi, tôi sẽ không về cùng các người, càng không để cho các người tiếp tục lừa tôi chắp tay dâng đồ cha mẹ để lại cho tôi nhường cho hai người." "Tần Khả, mày thật sự..." Ân Truyền Phương nóng nảy, vỗ bàn đứng lên.
Tần Khả lạnh mặt nhìn bà ta.
"Đừng nghĩ dùng đến bộ dạng như cha mẹ đến dạy dỗ tôi, bà không xứng —— Nếu không muốn sau khi tôi thành niên, tìm luật sư kiện mấy người khiến các người phải nhổ ra phần tài sản mà mấy năm nay các người đã "Ăn" bớt..." Trong nháy mắt sắc mặt của Ân Truyền Phương trắng bệch, Tần Khả lạnh lùng cười.
"Vậy thì đừng chủ động xuất hiện ở trước mặt tôi." Ân Truyền Phương cực kỳ tức giận.
Bà ta đưa tay nắm lấy cổ áo của cô gái nhỏ ở đối diện, giơ tay định đánh xuống.
Ánh mắt Tần Khả lạnh lẽo, vừa định hành động, thì nghe thấy phía sau mình vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn ——
"Bà dám đụng vào em ấy dù chỉ một chút..." "Tôi sẽ bóp gãy từng ngón tay của bà."