Edit: Phưn Phưn Khi hầu gái vào phòng Tần Khả lần nữa, thì thấy cậu bé không còn giống với bộ dạng dơ dáy trước đó.
Quần áo mượn tới không vừa người cho lắm, lớn hơn một số so với thân hình của cậu, tay áo có hơi dài, tay cậu bé rủ xuống nhìn từ cổ tay áo cũng chỉ có thể lộ ra nửa bàn tay.
Lúc này cậu đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha, cô gái đứng ở phía sau chỗ tựa lưng của cậu, một bên khẽ vuốt mái tóc ướt đen nhánh, một bên cẩn thận dùng máy sấy hong khô tóc cậu.
Nhìn một màn này, hầu gái nhịn không được cười cười, nhỏ giọng nói với người hầu theo sau lưng mình:
"Vị hôn thê của thiếu gia Trọng Lâu, thật là một cô gái dịu dàng." "Đúng vậy, tôi dường như đã có thể tưởng tượng được, về sau trong nhà có thêm đứa con của họ, sẽ là khung cảnh thế nào." "..." Trong lúc hai người thấp giọng nói với nhau, thì cậu bé ngồi trên sô pha đã phát hiện, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Khuôn mặt nhỏ giấu dưới mái tóc đen lộ ra, không có cảm xúc gì, mang theo nét bụ bẫm của trẻ con, nhưng cũng không giấu được ngũ quan đẹp đẽ trắng nõn.
Bóng lưng hai người hầu như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
——
Gương mặt này, thật sự rất giống với thiếu gia Trọng Lâu của bọn họ!
"Tiểu, tiểu thư Tần Khả..." Hai người khiếp sợ đứng ở cửa, hầu gái đi theo Tần Khả vẫn là không nhịn được run giọng lên tiếng.
Tần Khả nghe tiếng quay đầu lại, trên mặt còn mang theo ý cười mềm mại,
"Sao vậy?" "Cậu ấy với thiếu gia Trọng Lâu..." Hầu gái nuốt nước miếng, ánh mắt kinh hoảng, nhất thời trong đầu lướt qua một số loại phỏng đoán lung tung.
Tần Khả đã sắp xếp cho đứa nhỏ ở nơi này, đương nhiên cũng không muốn giấu giếm diện mạo của cậu với hầu gái bên người mình, cho nên từ lúc bắt đầu đã không kiêng dè. Lúc này bị phát hiện, cô cũng sớm có chuẩn bị.
"Chỉ là dáng dấp có hơi giống, không cần ngạc nhiên thế đâu. Nhưng mà tôi đã nhờ Hoắc quản gia tra xem em ấy tới từ đâu, trước khi có tin xác thực từ Hoắc quản gia, thì đừng tiết lộ ra với mấy người khác nhé." "Vâng..." Hầu gái vừa gật đầu, thì do dự dừng lại,
"Cũng phải gạt thiếu gia Trọng Lâu sao ạ?" "Cố gắng giấu đi." Mặc dù không chắc là có thể thành công.
Tần Khả bất đắc dĩ suy nghĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn người đứng ở phía sau,
"Là đồ chuẩn bị cho em ấy à? Mang vào đi." "Vâng, tiểu thư Tần Khả." Người hầu lấy lại tinh thần, chần chờ chậm rãi bước vào phòng. Sau khi bất ngờ đi qua, lẽ ra bọn họ đã không còn cảm giác gì, nhưng ánh mắt của đứa bé kia nhìn bọn họ...
Giống như là con thú ngông cuồng nhìn chằm chằm vào con mồi đặt chân vào địa bàn của mình vậy.
Dù cho thoạt nhìn như một con thú vô hại.
Loại trình độ này, cũng không kém với thiếu gia Trọng Lâu của bọn họ là bao. Nói chỉ là giống nhau, làm sao có thể chứ... Rõ ràng là cha truyền con nối.
Thấy hai người hầu đặt đồ xuống xong liền hoảng loạn rời đi, Tần Khả còn cảm thấy kỳ quái.
Cô buông máy sấy trong tay, cầm lấy khăn lông mềm mại ở trên khay rồi nhẹ nhàng chà lau đuôi tóc của cậu bé một lần cuối cùng.
"Bọn họ hình như hơi sợ em đấy, có lẽ là vì trông em rất giống với Hoắc Trọng Lâu." "... Vậy chị cũng sợ sao." Một giọng nói rất trầm, khàn đột nhiên vang lên.
"...!" Tay Tần Khả chợt dừng lại.
Mấy giây sau cô lấy lại tinh thần, kinh ngạc vòng đến trước sô pha, ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt của cậu bé.
"Em có thể nói?" Cậu bé im lặng nhìn cô, đôi đồng tử đen nhánh như con thú nhỏ hơi ảo não, lại cố gắng căng ra, tựa như cảm thấy thất bại bởi vì mình lỡ lời.
Tần Khả cầm lòng không đậu mà cười rộ lên.
"Rõ ràng có thể nói, vì sao lại phải giả thành người câm?" Cậu bé vẫn im lặng.
Thấy Tần Khả không có được câu trả lời, thì vẫn sẽ bất động ngồi xổm trước mặt cậu, gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười mềm mại, một bộ dạng tuyệt đối có kiên nhẫn chờ được cậu nói chuyện.
Cậu bé nhấp bờ môi nhạt màu, tránh đi ánh mắt của cô.
"Không nói lời nào... Sẽ không có uy hiếp." Tần Khả sửng sốt.
Lời của cậu bé làm cho cô cái hiểu cái không, suy nghĩ vài giây mới thử hỏi:
"Ý em là, nếu em không nói, thì mọi người sẽ không phòng bị em?" Cậu bé lắc đầu một cái, ngừng vài giây, khẽ sửa lại.
"Có thể... Ít bị đánh." Con ngươi của Tần Khả bỗng co rụt lại.
Ngực bị nắm chặt một cách hung hăng, không biết có phải do gương mặt của cậu bé này hay không, làm cô đột nhiên nhớ tới Hoắc Tuấn. Cô nhớ rõ trước kia Hoắc Tuấn có cười nói với cô, khi còn nhỏ mình như một con chó hoang ở ven đường, người nào cũng có thể đá một chân lên, trước khi Hoắc gia tìm được anh, anh đã ăn rất nhiều khổ, giống như cỏ dại tùy ý lớn lên rất nhiều năm, khắp người đều là bùn đất dơ bẩn, vì để sống sót anh chỉ có thể như vậy.
Giống như... Giống như đứa nhỏ này sao.
Thời điểm Tần Khả lấy lại tinh thần, thì phát hiện chính mình đã vô thức ôm lấy cậu bé, gắt gao ôm vào trong ngực, cậu bé mang theo ánh mắt cảnh giác như một con thú nhỏ nhưng cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn dễ bảo giống như một con mèo con.
"Sẽ không, về sau sẽ không." Giọng của cô hơi run run,
"Em không cần phải giả thành người câm, có chị ở đây, về sau sẽ không có ai bắt nạt em." Cậu bé không nói chuyện.
Chần chờ vài giây cậu mới vươn tay. Cánh tay nhỏ trắng trẻo đã rửa sạch bùn đất, chỉ còn lại một ít dấu vết trầy da. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo sơ mi của cô gái.
Cậu nghe được sự đau lòng không thể che dấu của cô gái, thật ra cậu không biết có nên nói hay không —— Ban đầu Tần Khả nói đúng, người câm, nhu nhược, đứa ngốc... Biểu hiện giả dối như vậy đều sẽ lừa gạt được người khác. Vào thời điểm bọn họ thật sự buông lỏng cảnh giác, cậu sẽ không chút do dự phản kích, giống như lúc ở sân sau cậu đè cậu nhóc có vóc dáng cao nhất xuống đất ra sức đánh.
Cậu không biết làm sao mình có thể vào được đây, cậu quên mất mình trước kia, nhưng mà cậu có loại bản năng sinh tồn dưới hoàn cảnh này.
Ngược lại là trước mắt... Những thứ này mới là cái mà cậu không thể nào thích ứng.
Nhưng mà cũng không sao.
Cậu bé khẽ thả lỏng cơ thể đang căng chặt, dựa sát vào ôm lấy người ở trước mặt.
Không sao cả. Bởi vì cô có thể khiến cậu an tâm. Cậu chưa từng có loại cảm giác an tâm này, giống như chỉ cần người này ở đây, cậu sẽ không cần phải để ý gì cả.
Cho nên nếu cô đau lòng bộ dạng này của mình, vậy thì cậu có thể khiến mình vẫn luôn trong bộ dạng này.
Suốt một tuần Tần Khả thành công giấu giếm Hoắc Trọng Lâu về sự tồn tại của cậu bé.
Có Hoắc Cảnh Ngôn hỗ trợ, mỗi khi Hoắc Trọng Lâu muốn tới tìm Tần Khả, Tần Khả sẽ nhận được tin tức, sau đó cô sẽ bảo người hầu biết đến sự tồn tại của cậu bé này mang cậu ra sân sau chơi.
Hoắc gia nhà lớn sản nghiệp lớn, một cái trang viên chiếm vô số diện tích, suốt một tuần trôi qua, Hoắc Trọng Lâu thật sự là đến một lần cũng chưa phát hiện được trong nhà chính có thêm một đứa trẻ.
Chỉ là Hoắc Trọng Lâu dù sao cũng là Hoắc Trọng Lâu.
Mặc dù vì chuyện hôn lễ mà bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng qua một tuần, anh cũng dần nhận ra có gì đó không đúng ——
"Tiểu —— Tiểu thư Tần Khả!" Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, hầu gái hoảng loạn vội vàng chạy vào.
"Làm sao vậy?" Đang ở trên sô pha ôm quyển sách kể chuyện cho cậu bé nghe Tần Khả ngẩn ra, khó hiểu ngẩng đầu.
"Hoảng loạn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" "Thiếu gia Trọng Lâu!" Hầu gái chỉ ra sau lưng,
"Đã sắp lên đến tầng này rồi ạ!" "——?!" Tần Khả gần như là nhảy ra khỏi sô pha, khép sách lại, sau đó bế cậu bé còn đang ngẩn ra ở trên sô pha vọt vào phòng ngủ.
Thả người xuống trước giường, Tần Khả ngồi xổm xuống, thấp giọng dặn dò cậu:
"Em đợi ở trong này, trước khi chị đến tìm em, thì không nên ra ngoài —— Lát nữa sẽ có một anh trai hung dữ muốn tới đây đấy." Tần Khả nói xong định đi ra ngoài, mới vừa đứng dậy lại phát hiện bên hông truyền tới một lực kéo.
Cô cúi đầu thì thấy thấy cậu bé đang nắm góc áo của cô, đầu cúi thấp.
Đã nuôi một tuần, cánh tay nhỏ vốn còn mang theo vài vết thương nay đã mờ sẹo, chỉ còn hơi ửng đỏ.
Tần Khả nhìn thấy mà đau lòng, giọng điệu càng dịu dàng,
"Em sao vậy?" "Chị... Nhanh về." Cậu bé cúi đầu, giọng khàn khàn.
"Tôi sẽ chờ chị." "... Được." Ánh mắt Tần Khả mềm nhũn, duỗi tay xoa đầu cậu bé.
Tần Khả đóng cửa lại đi ra bên ngoài, sau khi thu dọn dấu vết tồn tại của người thứ hai, thì nghe thấy hầu gái đang "Canh chừng" nâng cao giọng ——
"Thiếu gia Trọng Lâu!" Hiển nhiên là để nhắc nhở Tần Khả bên trong cánh cửa, chỉ là đến cả Tần Khả cũng bị dọa sợ tới mức tay run rẩy, tâm nói vị này thật sự vất vả rồi, quay đầu lại nhất định phải biểu đạt cảm ơn một chút mới được.
Không để cho cô suy nghĩ nhiều, Hoắc Trọng Lâu đã đi vào.
Giây đầu tiên bước vào cửa, người nọ khẽ nheo mắt, tầm mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Tần Khả.
Đi theo sau lưng Hoắc Trọng Lâu, hầu gái cũng cẩn thận nhìn theo, sau đó mới thầm thở phào. Cô nàng vừa định tiến lên, thì thấy Hoắc Trọng Lâu xoay người, duỗi tay "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Cũng nhốt luôn hầu gái ở ngoài cửa.
Tần Khả:
"..." Tiết tấu này trông không ổn lắm.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hoắc Trọng Lâu xoay người, đi tới, giọng trầm thấp bình tĩnh:
"Em giống như có việc gạt anh." Tần Khả vô tội chớp mắt:
"Có sao?" "..." Hoắc Trọng Lâu dừng lại trước sô pha, đối mặt với cô gái nhỏ mấy giây, anh chống lên chỗ tựa lưng trên sô pha cúi người xuống, đem người vòng ở bên trong ——
"Là anh hỏi em, em nên nói đáp án cho anh." Tần Khả chột dạ hai giây, nụ cười vẫn không thay đổi.
"Không có." Hoắc Trọng Lâu không nói chuyện, chậm rãi quay đầu, mấy giây sau tầm mắt dừng lại.
Tần Khả nhìn theo ánh mắt của anh —— cửa phòng trong đang được đóng chặt.
"Thật không có?" Hoắc Trọng Lâu không quay đầu lại, nhìn chằm chằm cánh cửa kia hỏi.
Tần Khả chột dạ cười,
"Em thì có chuyện gì..." "Có chuyện gì, nhìn xem sẽ biết." Hoắc Trọng Lâu vừa dứt lời, thì đã thẳng người đi về hướng phòng trong.
Tần Khả không hề suy nghĩ, lập tức đứng lên chạy tới trước mặt Hoắc Trọng Lâu, chặn đường đi của anh ——
"... Anh ăn tối chưa?" Thân hình Hoắc Trọng Lâu dừng lại.
"Hôm nay Hoắc quản gia có đề cử cho em một nhà hàng cũng không tệ lắm, em muốn đi thử xem." Tần Khả nỗ lực căng mặt ra.
Hai người đối mặt mấy giây.
Vào lúc Tần Khả cảm giác trái tim của mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thì cô nghe thấy người đàn ông trước mặt mình cười khàn một tiếng.
"Được.... Nếu em muốn." Sâu trong đáy mắt là một ý tàn bạo hơi mỏng nổi lên, người đàn ông xoay người đi ra ngoài.
"Vậy đi thôi." "......" Tần Khả nhẹ nhàng thở ra. Cô lo lắng nhìn vào cửa phòng bên trong đang được đóng chặt, nhưng rốt cuộc vẫn
là không dám mạo hiểm trì hoãn thêm, nhanh chân chạy theo hướng của Hoắc Trọng Lâu.
Hoắc Cảnh Ngôn đương nhiên chưa từng đề cử nhà hàng nào với Tần Khả, nhưng cũng không cản trở việc ăn ý về sự tồn tại của cậu bé giữa hai người.
Nửa giờ sau, Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu được xe tư gia của Hoắc gia đưa đến bên ngoài một nhà hàng gần bờ sông.
Vị trí nhà hàng có thể nhìn thấy toàn cảnh dòng sông. Lúc tới bên ngoài nhà hàng, sắc trời đã tối sầm. Không trung được phủ lên một tầng xanh đậm, phía xa dòng sông, từng ngọn đèn của cây cầu ở bờ bên kia sáng lên, tô điểm lên hình dáng xinh đẹp mơ hồ của thành phố.
Nếu không phải trong lòng còn đang thấp thỏm một việc, vậy thì cùng người yêu thưởng thức cảnh đêm đẹp như vậy, nhất định sẽ là việc thoải mái vui vẻ nhất.
Tần Khả thầm thở dài, không biết Hoắc Cảnh Ngôn có nghe hiểu ám chỉ của mình trước khi đi hay không.
"Đang nghĩ gì vậy?" "Em đang nghĩ không biết Hoắc quản gia có ——" Tiếng líu lo im bặt. Hai giây sau Tần Khả chớp chớp mắt, vô tội ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện không để ý mở miệng hỏi một câu.
Thiếu chút nữa là bị dụ nói ra...
Tần Khả nghĩ mà sợ. Sau đó cô cẩn thận sửa lại:
"Em đang nghĩ, mấy ngày hôm trước em có nhờ Hoắc quản gia tra giúp em một việc, không biết anh ta có quên hay không..." Hoắc Trọng Lâu giống như chỉ vô tâm hỏi, không hề có ý truy cứu.
"Là chuyện gì, anh có thể giúp được không?" Tần Khả:
"..." Là đứa bé trong phòng em rốt cuộc là con của anh hay là em trai anh.
Tần Khả suy tư mấy giây, cuối cùng vẫn đem cỗ xúc động này ép xuống.
Cô lắc đầu, thất thần ăn salad.
"Còn chưa có kết quả. Chờ bên Hoắc quản gia có tin tức, em sẽ nói cho anh đầu tiên." "..." Hoắc Trọng Lâu im lặng vài giây, không giương mắt cũng không lên tiếng.
Nhà hàng này đã được Hoắc Cảnh Ngôn bao trước, một người khách đều không có, đến cả phục vụ của nhà hàng cũng đứng chờ trong một góc, để tránh quấy rầy bầu không khí "Bữa tối dưới ánh nến" này.
Không khí vô cùng yên tĩnh, càng khiến cho Tần Khả bất an.
Mãi đến khi người đối diện lên tiếng.
"Hình như tối nay không phải là một thời cơ thích hợp." Tần Khả mờ mịt,
"?" Mà Hoắc Trọng Lâu đã đứng lên.
Anh vòng qua bàn dài, đi đến bên cạnh ghế dựa của Tần Khả, rồi dừng lại.
Chống lên lưng ghế có tạo hình hoa hồng, Hoắc Trọng Lâu hơi cúi người, Tần Khả cứng đờ nhìn anh, sau đó thì thấy người đàn ông gập đầu gối, quỳ một gối ở trước mắt cô.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của anh đã có thêm một hộp đá quý bằng nhung màu xanh biển.
Ở trên hộp vải nhung mềm mại, một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng rực rỡ bên dưới ánh đèn.
"Về cơ bản hôn lễ đã chuẩn bị xong." Hoắc Trọng Lâu ngẩng đầu nhìn cô, cảm xúc chìm nổi trong đôi con ngươi đen nhánh. Một lát sau, anh hơi cúi đầu, cười khàn một tiếng.
"Mặc dù vị hôn thê của anh giống như có chuyện gạt anh, nhưng anh suy xét cả một tối, vẫn là nhịn không được muốn hỏi cô ấy —— Không biết trong lúc tiểu thư Tần Khả đang bận bịu tìm mọi cách giấu giếm anh, thì em đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh chưa?" Tần Khả hoàn toàn ngốc tại chỗ.
Mấy ngày trước có lẽ cô sẽ còn đang suy nghĩ không biết lúc nào Hoắc Trọng Lâu sẽ cầu hôn cô, nhưng mà hai ngày này bị chuyện của cậu bé kia nháo lên, nên cô không nghĩ đến việc này nữa.
Nhưng cũng không nghĩ tới, trong một buổi tối thế này, rõ ràng Hoắc Trọng Lâu đã phát hiện cô có gì đó giấu anh, thế nhưng vẫn cầu hôn cô.
Trong đầu Tần Khả trống rỗng, hoàn toàn theo bản năng nhỏ giọng lên tiếng:
"Ngoại trừ "Chuẩn bị xong" với "Em đồng ý" ra, thì em có lựa chọn "Nghĩ lại" không?" Sau khi nói xong, Tần Khả thật muốn đánh mình một cái. Đã vuốt râu hùm cả tối rồi, thế mà bây giờ cô lại vuốt đến nghiện à?
Hoắc Trọng Lâu khẽ nheo mắt.
"Nghĩ lại? Em xác định?" Thấy được cảm xúc nào đó đang ẩn núp trong đáy mắt của người đàn ông, Tần Khả:
"......" Cô lập tức lắc đầu, ánh mắt chân thành.
"Em chắc chắn em không cần suy nghĩ." Hoắc Trọng Lâu cười một tiếng:
"Em có thể suy nghĩ." "...?" Tần Khả vừa kinh ngạc, không đợi hiện lên trên khuôn mặt, thì người đàn ông trước mặt đang trong tư thế quỳ một gối xuống đất đã đứng dậy, đồng thời duỗi tay ôm lấy cô, đè lên trên lưng ghế, hôn xuống.
Tần Khả bị anh hôn đến thất điên bát đảo, chợt nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông cười bên tai:
"Chờ đến lúc anh hôn đến trên giường, thì em sẽ có rất nhiều thời gian để suy nghĩ." "..." Tần Khả mờ mờ mịt mịt cúi đầu.
Trên ngón áp út, viên kim cương trên nhẫn lóe sáng.
Hoắc Trọng Lâu đưa Tần Khả đến bên ngoài cửa phòng của cô rồi mới rời đi.
Lúc Tần Khả đẩy cửa, từ phòng ngoài đến cửa phòng bên trong đều không bật đèn. Bức màn ở cửa sổ sát đất không kéo, ánh trăng sáng chói rọi lên sàn nhà.
Yên tĩnh đến nỗi tựa như có thể nghe thấy âm thanh hô hấp.
Nương theo ánh trăng, Tần Khả nhìn trên bàn, trước khi cô đi đã ám chỉ với Hoắc Cảnh Ngôn, đối phương quả nhiên đã đưa bữa tối tới, nhưng lại không có dấu vết bị động qua.
Trong lòng Tần Khả căng thẳng.
Đến cả đèn cô cũng không mở, nhanh chân chạy vào trong phòng, đẩy cửa phòng đang đóng chặt.
Đèn cảm ứng ở đầu giường sáng lên.
Một bóng dáng nho nhỏ hiện ra, ở vị trí ban đầu bên góc giường, lạnh nhạt ngồi ở trên đệm giường mềm mại.
Tần Khả thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi qua,
"Sao lại ngồi ở đây? Bữa tối đưa tới không ăn sao?" "..." Cho đến khi Tần Khả ngồi xổm xuống, cậu bé bên góc giường mới ngẩng đầu lên. Một đôi mắt đen nhánh yên yên tĩnh tĩnh, không có bất kì cảm xúc nhìn cô.
"Là chị nói... Trước khi chị tới tìm tôi, thì tôi không ra." Tần Khả ngẩn ra, ngay sau đó thì đau lòng nhăn mày.
"Không phải chị không cho em ra ngoài..." Cô ngừng lại, khẽ thở dài, xoa đầu cậu bé,
"Xin lỗi, là chị sai, chị về trễ." Cậu bé không nói chuyện.
Không biết từ khi nào, ánh mắt cậu đã nương theo ánh đèn nhìn xuống tay Tần Khả.
Chiếc nhẫn ở ngón áp út sáng lên rực rỡ.
"... Đây là cái gì." Nhìn chằm chằm vài giây, cậu bé nhẹ giọng hỏi.
Theo ánh mắt của cậu bé nhìn tới chiếc nhẫn, Tần Khả hơi thẹn thùng,
"Đây là tối nay anh trai tới đây đã tặng quà cho chị. Chờ em lớn lên, em cũng sẽ mang một món quà như vậy cho..." "Tôi cũng sẽ tặng cho chị." "..." Tần Khả sửng sốt, có chút dở khóc dở cười,
"Không được đâu, em không thể tặng cho chị, vật này không thể tùy tiện đưa được." "Vì sao không được?" Trong khi Tần Khả đau đầu không biết nên giải thích cho đứa bé này thế nào về vấn đề liên quan đến nhẫn cầu hôn, thì nhiệt độ trong mắt cậu bé đã lạnh xuống.
Giây sau, cậu rủ mắt.
"Bởi vì chị chỉ muốn gả cho cái anh kia, đúng không." "——!" Tần Khả giật mình cúi đầu nhìn cậu bé ôm đầu gối rúc thành một cục nhỏ.
Cô nhất thời không biết nên khiếp sợ việc cậu bé này biết được vấn đề liên quan đến nhẫn kết hôn, hay là nên khiếp sợ cậu biết rõ nhưng lại hỏi mình vấn đề như thế.
Chờ đến mấy giây sau Tần Khả bình tĩnh lại, đôi mắt cô cong cong, duỗi tay sờ đầu cậu bé.
"Em vẫn còn là con nít mà, chờ về sau em lớn lên sẽ biết, lời này không thể hỏi bừa." "Tôi không có hỏi bừa." Sau khi im lặng, thì đột nhiên cậu bé lên tiếng.
Cậu vốn vẫn luôn cúi đầu, lúc này lại chống lên cái bàn bên cạnh, chậm rãi đứng dậy.
Dù sao đứa nhóc này vẫn còn nhỏ, mặc dù bây giờ Tần Khả vẫn không hoàn hồn mà ngồi xổm, thì khi cậu đứng lên cũng chỉ cao hơn cô khoảng hai mươi ba mươi centimet.
Chỉ là đứa bé nhỏ như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tần Khả lại vô cùng nghiêm túc:
"Tôi không có hỏi bừa," Cậu lặp lại một lần,
"Tôi nghiêm túc." "..." Tần Khả không thể làm gì được cậu bé này.
Cô duỗi tay khẽ nhéo lên chóp mũi của cậu, bật cười.
"Em biết em tên gì, tới từ đâu không?" "..." "Đến cái này cũng không biết, mà còn dám mạnh miệng?" Cô ghẹo cậu.
Cậu bé khẽ nhíu mày.
"Tôi sẽ nhớ." "Được được, vậy chờ đến lúc em nhớ nhé." Tần Khả bất đắc dĩ cười.
Cô chống đầu gối đứng lên,
"Nhiệm vụ bây giờ của em, là cùng chị đi ra ngoài ăn bữa tối, biết không?" Tần Khả nói xong định xoay người, lại nghe thấy cậu bé hỏi:
"Vậy trước khi tôi nhớ lại, chị đừng gả cho anh ta được không?" Tần Khả sửng sốt.
Gần như là cùng lúc đó, cô nghe thấy sau lưng mình có một giọng cười trầm thấp âm u ——
"Em gạt anh, giấu một tên tiểu bạch kiểm như vậy à?"