Người đến thông báo cũng là xông tới xong
mới phát hiện trong phòng họp một mảnh hỗn độn, mà người lãnh đạo căn cứ bọn họ bây giờ còn bị một người đàn ông tuấn lãng lại âm trầm kèm hai
bên.
Mồ hôi lạnh trên đầu Doãn Anh Nam chảy xuống, vừa mới nãy Lệ Sâm là
thật sự muốn giết ông ta. Tuy nhiên so với cái này, hiển nhiên có chuyện quan trọng hơn.
Mặc dù tư thế Doãn Anh Nam không tốt lắm nhưng vẫn hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Vẫn là để tôi đến nói đi." Một giọng nói trong sáng khác vang lên, từ ngoài cửa đi tới một người đàn ông cao lớn. Nhìn kỹ, cái người này còn
lớn lên có chút giống Doãn Anh Nam. Anh ta cũng mặc một thân quân trang.
Anh ta cũng chú ý tình huống tới trong phòng, nhìn thoáng qua Lệ Sâm
nhàn nhạt nói: "Anh trước tiên buông ba ba tôi ra, có chuyện gì cứ để
súng xuống rồi nói."
Hóa ra người này là con trai của Doãn Anh Nam. Con trai ông ta lớn lên thuận mắt hơn ông ta không ít đâu, dáng người mặc dù cao lớn nhưng
tướng mạo lại thanh tú, mặt mày rất tinh xảo. Nhất là đối mặt với tình
huống như thế nhưng anh ta vẫn rất trấn tĩnh. Không bị Lệ Sâm ảnh hưởng
chút nào, bước đi rất tự nhiên.
Lệ Sâm cùng anh ta liếc mắt nhìn nhau, mặc dù buông Doãn Anh Nam ra
nhưng vẫn kiềm chế ông ta. Để người ngồi ở trên ghế: "Hiện tại chúng ta
có thể nói rồi."
Trần Bàn Tử thấy tình thế ổn định lại cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang Diệp Thiệu đến sau lưng Lệ Sâm. Hiện tại Thẩm Cầm Nhã coi như là
đứng ở bên người Lệ Sâm.
Doãn Húc Trạch như cũ bảo trì tư thế đứng ở cửa không có động, trong
tay anh ta cầm một cái máy chụp hình nhỏ. Loay hoay hai cái, đi qua đem
ảnh chụp trên mặt cho Doãn Anh Nam xem: " Zombie Bắc Hải chìm hành động
rồi."
Doãn Anh Nam cũng trợn to hai mắt, rất là kinh ngạc hỏi: "Sao có thể như thế?"
Bắc Hải chìm đã bình tĩnh thời gian rất lâu, trong lòng mọi người vốn
còn tồn tại chút may mắn. Cảm thấy những con Zombie trong nước sẽ không
lên trên đất bằng. Bây giờ mới biết bọn họ có bao nhiêu ngây thơ!
Trong hình này mặc dù còn chưa có Zombie lên bờ với quy mô lớn, nhưng rõ ràng có rất nhiều Zombie đang rục rịch!
Doãn Anh Nam khinh thường sự thật Lệ Sâm đang kiềm chế ông ta, còn
dùng tay lật hai cái. Kết quả đằng sau có một tấm chụp không rõ ràng
lắm, ông ta phóng đại lên xem. Cau chặt lông mày nói: "Thứ này hình như
cũng không phải là Zombie."
Doãn Húc Trạch gật đầu: "Thời điểm người của chúng ta quay chụp không
dám dựa vào gần cho nên cũng không biết thứ đen thùi lùi là cái gì. Cha, có muốn hiện tại phái người đi giải quyết hay không?"
Doãn Anh Nam rơi vào trầm tư. Lệ Sâm đứng ở phía sau ông ta, lông mày
nhảy lên. Quả thực bị logic của hai cha con này làm anh cảm thấy kinh
ngạc.
Người truyền tin lúc nãy lo lắng như vậy, hiển nhiên tình huống không
thể nào cứu được. Hiện tại Doãn Anh Nam thế nhưng lại đang do dự?
Thẩm Cầm Nhã vẫn luôn không lên tiếng, vừa mới có một loại dự cảm xấu. Bây giờ nhìn qua ảnh chụp, bà lập tức hỏi Doãn Húc Trạch: "Khu vực nước này có phải ở gần căn cứ mười bảy không?"
"Không sai." Doãn Húc Trạch so với cha anh ta thì hiển nhiên ôn hòa
hơn không ít. Nhưng trong ánh mắt xinh đẹp tuyệt trần kia, một chút tình cảm cũng không có, cho dù khóe miệng anh ta còn đang tươi cười: "Nếu mà Zombie dẫn đầu đi nhanh, chỉ sợ giờ đã đến cửa lớn căn cứ mười bảy."
Thẩm Cầm Nhã nhất thời không thở được, hung hăng chất vấn Doãn Anh Nam: "Ông muốn căn cứ chúng tôi làm bia đỡ đạn ư?"
Doãn Anh Nam vẫn mãi không lên tiếng chính là đang suy nghĩ chuyện
này. Dù sao trong trụ sở đều là tinh anh, nếu số lượng Zombie quá nhiều
để ông ta hao tổn người của mình thì không tốt lắm.
Giờ phút này ông ta cẩn thận lại cẩn thận, dù sao chỉ cần Bắc Hải chìm có dị động, toàn bộ Bắc Hải đều sẽ biết. Ông ta làm người lãnh đạo căn
cứ cũng muốn bày tỏ thái độ. Vì vậy ông ta suy tư một phen, nói với Doãn Húc Trạch: "Hiện tại đi kiểm kê một đội người, cùng bọn họ đi căn cứ
mười bảy nhìn một chút."
Doãn Húc Trạch đồng ý, lại cố gắng thuyết phục Doãn Anh Nam: "Cha, con cảm thấy cha cũng nên tự mình đi xem một chút, dù sao nếu có cha đến
làm chủ. Tất cả mọi người sẽ trấn tĩnh hơn rất nhiều."
Thẩm Cầm Nhã cũng đang khinh bỉ cười. Dựa theo hai cha con bọn họ
thuyết pháp thì cũng chỉ muốn ra xem náo nhiệt thôi sao? Sau đó tiến lên chém giết chỉ có người của căn cứ mười bảy bọn họ!
Quả nhiên là cá mè một lứa!
Lệ Sâm hiện tại một chút cũng không quan tâm đến cùng là ai đi, anh
chỉ một lần nữa giơ nòng súng nhắm ngay Doãn Anh Nam: "Tôi đếm ba tiếng
cuối cùng, để cho chúng tôi rời đi."
Nếu căn cứ mười bảy bị Zombie vây công, Nam Ca cũng sẽ gặp nguy hiểm. Anh nhất định phải ngay lập tức đi tìm cô.
Doãn Anh Nam không nói lời nào, Lệ Sâm đã lạnh lùng nói: "Một, hai..."
Cuối cùng vẫn là Doãn Húc Trạch cắt đứt anh: "Được, chúng tôi đưa các
người rời đi, các người muốn về căn cứ mười bảy đúng không?"
Thẩm Cầm Nhã đi ở đằng trước, Lệ Sâm túm lấy Doãn Anh Nam đứng dậy.
Bắt ông ta theo chân bọn họ cùng tiến lên xe. Nếu nơi đó cũng là căn cứ
của ông ta, vậy ông ta nhất định phải đi.
Nói đến chuyện Lệ Sâm có thể khống chế Doãn Anh Nam, vẫn khiến Doãn
Húc Trạch phi thường kinh ngạc. Dù sao anh ta biết rõ dị năng của cha đã rất cường đại.
Hơn nữa... Doãn Anh Nam là hệ tinh thần hiếm thấy, thế nhưng anh ta
nhìn không ra Lệ Sâm đến cùng là dị năng gì. Cũng không thể nào do tố
chất thân thể rất nghịch thiên chứ?
Doãn Anh Nam bị kèm hai bên ra cửa, Doãn Húc Trạch cũng bất động thanh sắc đi theo ở phía sau. Hơn nữa nhanh chóng kiểm kê ra một đội người
đến, chuẩn bị lên xe.
Xe chia làm ba cái, cửa chính căn cứ chậm rãi bị mở ra. Ba chiếc xe, toàn bộ đều hướng tới phương hướng căn cứ mà đi.
Thời điểm ở cửa trụ sở, Lệ Sâm còn để xe ngừng một chút, dặn dò đám Lệ Ngạn một tiếng: "Bọn anh muốn đi căn cứ mười bảy, mọi người theo sau
đi."
Lệ Ngạn còn đang chờ Lệ Sâm đi ra, dù sao ai cũng không biết trong căn cứ đã xảy ra chuyện gì. Lâu như thế cũng không có tin tức, Lệ Ngạn cũng hận không thể xông vào trong. Vì vậy vừa mới nãy vẫn là ba chiếc xe,
bây giờ theo sau hơn vài chiếc.
Lệ Sâm cùng Doãn Anh Nam ngồi ở ghế sau, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng. Diệp Thiệu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trần Bàn Tử lái xe.
Giờ phút này tâm tình Diệp Thiệu giống với Lệ Sâm, không nghĩ tới bọn
họ không kịp
đi tìm Nam Ca, bên phía cô đã gặp chuyện không may.
Chỉ hy vọng... Cô ấy có thể hết thảy bình an.
Doãn Anh Nam mặc dù bị kèm hai bên nhưng lại không hoảng hốt không rối loạn. Chiếc xe đi trong chốc lát, ông ta mới cùng Lệ Sâm nói: "Hiện tại chúng ta cùng đối mặt với kẻ địch, là Zombie, anh vẫn nên bỏ súng xuống đi. Dù gì thì tôi cũng không đánh lại anh."
Lệ Sâm cũng không có buông lỏng cảnh giác với ông ta, dù sao người
lãnh đạo này cũng không có trái tim yêu dân. Nhưng anh vẫn bỏ súng
xuống. Bởi vì anh xác định, tất cả người ở đây đều không có ai biết rõ
chuyện của anh. Càng không ai biết, chỉ cần Doãn Anh Nam hơi có dị động
thôi là ông ta sẽ bị mình thắt cổ.
Doãn Húc Trạch ngồi ở phía sau một chiếc xe con, cùng Thẩm Cầm Nhã một xe. Anh ta vừa mới thúc giục dị năng, nghe được đối thoại của Doãn Anh
Nam cùng Lệ Sâm. Khiến anh ta có hơi thất vọng là, Lệ Sâm dọc theo con
đường này thế nhưng một câu cũng chưa nói.
Anh ta đành phải đưa ánh mắt đặt ở trên mặt Thẩm Cầm Nhã, thấy bà ta
còn nhìn vào không trung, cho rằng bà ta đang lo lắng tình huống căn cứ
mười bảy. Vì vậy anh ta ôn hòa cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Căn cứ
mười bảy có phòng ngự rất mạnh, Thẩm tỷ không cần quá lo lắng."
Thẩm Cầm Nhã nghe được anh ta nói chuyện mới đem sự chú ý thu hồi lại, ngơ ngác nhìn anh ta một cái, giải thích : "Ừ, hy vọng như thế."
Vừa mới nãy nhìn thấy đội ngũ Lệ Ngạn, tim Thẩm Cầm Nhã liền loạn. Sở
dĩ ngây người, cũng không phải là bởi vì chuyện của Bắc Hải chìm. Bà chỉ có chút kinh ngạc, lại có chút ngạc nhiên mừng rỡ. Bởi vì những hài tử
này rõ ràng đã nói bọn họ không định quay về Bắc Hải.
Bây giờ nhìn bộ dáng của bọn họ, so với lúc rời đi thì lợi hại không
ít. Đôi mắt Lệ Ngạn cũng đã mang màu sắc giải thích rõ cậu ta đã thức
tỉnh dị năng. Mặc dù không biết rõ đến cùng là làm sao lại được như vậy, nhưng đây nhất định là chuyện tốt. Thẩm Cầm Nhã hơi vui mừng một chút.
Lệ Ngạn lái xe, Tần Mộ Yên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô trầm mặc dùng ngón tay thon dài cầm chặt dây an toàn.
"Vừa mới nãy cậu thấy dì đúng không?" Lệ Ngạn giống như vô tình hỏi.
Xe bọn họ lớn, lời Lệ Ngạn nói, mấy người đàn ông ngồi ở phía sau cũng
nghe được. Nhưng Tần Mộ Yên lại giống như là không nghe thấy, vẫn luôn
không có trả lời cậu.
Lệ Ngạn thở dài: "Lúc trước vẫn là cậu quá xúc động, mặc kệ cậu của
cậu đối xử như thế nào. Dì là mẹ, đối tốt với cậu như vậy. Lúc cậu rời
đi, tôi nhìn ra được dì ấy đặc biệt thương tâm. Hiện giờ chúng ta trở
lại Bắc Hải, có cái gì hiểu lầm. Cậu vẫn nên nói rõ ràng cùng dì đi."
Tần Mộ Yên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhưng cũng không phải nhìn Lệ Ngạn, mà là nhìn ngoài cửa sổ. Cô gái nhỏ thời gian qua luôn có tính
tình rất tốt, lần này lại xù lông nhím toàn thân: "Tóm lại, có tôi sẽ
không có Thẩm Bằng. Kể cả chúng ta tiến vào căn cứ mười bảy, tôi cũng sẽ không đem ông ta trở thành người lãnh đạo."
Lệ Ngạn còn định khuyên nữa nhưng Tần Mộ Yên đã đặc biệt không kiên
nhẫn, lạnh lùng nói: "Cậu vẫn nên chuyên tâm lái xe đi, chuyện trong nhà của tôi, tại sao cậu phải quản chứ?"
Cổ họng Lệ Ngạn nghẹn lại, nói không ra lời. Vốn là cậu muốn phản bác
vài câu nhưng về sau vẫn thất lạc chuyển ánh mắt về con đường phía
trước.
Thật ra thời điểm Tần Mộ Yên nói xong lời nói này cũng đã hối hận lắm. Lúc cô mới vừa lên đại học đã nhận biết Lệ Ngạn, cô vốn là học muội của anh ấy. Nếu như không phải là bởi vì một chút chyện thần xui quỷ khiến, khả năng vĩnh viễn cô cũng sẽ không cùng học trưởng ưu tú này cùng xuất hiện.
Về sau ở tận thế, cô cùng Thẩm Bằng cũng chính là cậu mình nháo ra mâu thuẫn, không tiếc làm Thẩm Cầm Nhã đau lòng mà đi theo đoàn người Lệ
Ngạn rời đi.
Khi đó Lệ Ngạn cũng khuyên cô, về sau vẫn nên tôn trọng quyết định của mình. Đợi đến khi Lệ Sâm gia nhập đội ngũ, những người khác thức tỉnh
dị năng, Lệ Ngạn đối xử với mình vẫn chiếu cố như vậy, thời điểm săn
giết Zombie không chê mình là vướng víu mà mỗi ngày còn chỉ đạo thuật
cận chiến cho cô.
Tần Mộ Yên đối với anh rất cảm kích, cũng... Càng ưa thích.
Cô liên tục đem phần tình cảm này giấu dưới đáy lòng, cho nên đừng
nhìn cô nói lời nặng nề với Lệ Ngạn. Thật ra trong lòng cô mới nhận lấy
phần khó khăn nhất.
Nhưng làm sao bây giờ... Cô thất lạc nhìn ngoài cửa sổ, cô cũng đã nói như vậy. Lệ Ngạn nhất định sẽ tức giận đúng không? Có phải về sau...
cũng không để ý mình nữa?
Tần Mộ Yên thất lạc hạ mi mắt, tay gắt gao siết chặt dây an toàn.
...
Zombie ở Bắc Hải chìm xác thực có hành động, hơn nữa Nam Ca ở hai giờ trước cũng cảm giác được khác thường.
Những người khác trong đội ngũ cô cũng không biết họ ở chỗ nào, chỉ có thể đi gõ vang cửa phòng Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com