Sau khi Lệ Sâm tiếp nhận toàn bộ Bắc Hải,
sự tình đột nhiên chuyển biến nhiều hơn. Lòng người trong Cơ sở chính
khác nhau, cách vận hành cũng khác căn cứ mười bảy, anh cần phải hiểu rõ nhanh một chút.
Thế lực Doãn Húc Trạch để lại cũng phải thanh lý một phen.
Còn có mười căn cứ khác, chớ nhìn nhóm bọn họ ủng hộ mình trước tiên.
Trên thực tế, bọn họ hỗ trợ cũng là hy vọng Lệ Sâm có thể chiếu cố bọn
họ nhiều hơn một chút.
Trước kia Thẩm Cầm Nhã cho anh đến làm người lãnh đạo căn cứ mười bảy
lại bị Lệ Sâm cự tuyệt, hiện tại anh tiếp nhận căn cứ lớn như thế, mỗi
ngày thời gian ngủ đều rất ít, lại càng không cần phải nói đến làm bạn
với Nam Ca.
Nam Ca là cái người không chịu ngồi yên, Lệ Sâm vốn muốn cho Nam Ca đi lại trong căn cứ một chút. Làm quen hoàn cảnh một chút, nếu như quá
nhàm chán thì đi ra bên ngoài săn giết Zombie cũng có thể.
Tuy nhiên lần này Nam Ca thần kỳ nhu thuận, thời gian nhàn hạ thế
nhưng đều bồi ở bên cạnh Lệ Sâm. Mặc dù Lệ Sâm xử lý những chuyện kia,
Nam Ca căn bản là xem không hiểu.
Lệ Sâm tiếp nhận cơ sở chính đến ngày thứ hai, Thẩm Cầm Nhã mang người lại đây. Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa cường giả như vậy tự nhiên là
muốn thu đến căn cứ chính. Lệ Sâm còn đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể triệu tập đám người Tô Hoằng đến đây.
Thẩm Cầm Nhã sau khi tiến vào phòng làm việc của Lệ Sâm liền trêu
chọc anh: "Không trách được anh không nhận lấy căn cứ mười bảy, hóa ra
anh mưu đồ là chỗ này."
Bà chỉ là đùa một chút mà thôi, Lệ Sâm từ trong mắt bà nhìn ra bà cũng không có cái gì bất mãn cả.
Nam Ca lúc này còn đang loay hoay đống tinh hạch của mình, Lệ Sâm sờ
sờ đầu Nam Ca rồi mới cùng Thẩm Cầm Nhã dở khóc dở cười: "Thẩm tỷ, chị
cũng đừng trêu chọc tôi nữa. Nhiều chuyện như vậy, tôi nhất thời thật
không biết nên xử lý từ nơi nào mới tốt đây, lúc này mới tìm thẩm tỷ đến hỗ trợ."
Thẩm Cầm Nhã cũng nhìn ra Lệ Sâm không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng
thở dài, rốt cục cũng chịu thua: "Chúng tôi nha, cũng không biết là ai
thiếu ai. Em trai cậu bắt cóc con gái của tôi rồi, hiện tại tôi còn phải giúp cậu xử lý những chuyện này nữa."
Lệ Sâm nhíu mày, nghĩ thầm Lệ Ngạn tiểu tử thối kia cuối cùng cũng ra
tay rồi sao? Anh còn cho là bọn họ phải phí một thời gian nữa mới có thể ở cùng một chỗ đấy.
"Lệ Ngạn mặc dù hiện giờ không phải là người có dị năng cao cấp, nhưng mà tôi tin tưởng năng lực của nó. Hơn nữa, nếu như nó đối xử với Tần Mộ Yên không tốt. Chắc hẳn Thẩm tỷ cũng sẽ không giao con gái mình cho nó
đâu."
Lời Lệ Sâm nói xem như nói trúng lòng Thẩm Cầm Nhã. Lúc Lệ Ngạn vì Tần Mộ Yên mà bỏ căn cứ, Thẩm Cầm Nhã cũng đã thừa nhận cậu ấy.
Có thể vì một người mà có dũng khí đối kháng với toàn bộ thế giới, mặc kệ là vị nam sinh này có phải người có dị năng hay không, Thẩm Cầm Nhã
cũng không để ý. Bởi vì Lệ Ngạn nhất định sẽ dốc hết khả năng để bảo vệ
tốt Tần Mộ Yên.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Cầm Nhã còn cười lắc đầu: "Tôi già rồi,
chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, tôi không định nhúng tay vào."
Chỉ dẫn Lệ Sâm xử lý một vài sự vụ xong, Thẩm Cầm Nhã hỏi Lệ Sâm: " Kế hoạch hai ngày sau giải quyết Bắc Hải chìm đã chuẩn bị bắt đầu, các cậu thật sự có lòng tin giải quyết chỗ đó sạch sẽ sao?"
"Bắc Hải chìm rất lớn, chuyện này không phải là một sớm một chiều có
thể hoàn thành. Nhưng chỉ cần có người đi làm, luôn có thể thành công."
Lệ Sâm tự tin nhìn Thẩm Cầm Nhã, hào quang trong mắt khiến Thẩm Cầm Nhã
không cách nào phản bác.
Bởi vì bà biết rõ, những lời Lệ Sâm nói đều là nghiêm túc. Zombie cùng các loại sinh vật biến dị trong Bắc Hải chìm này thật sự là xui xẻo lắm mới đụng phải Lệ Sâm, cái đại sát thần này.
Thẩm Cầm Nhã còn định hỏi một chút chuyện kết hôn của Lệ Sâm cùng Nam
Ca đã chuẩn bị như thế nào rồi. Mới vừa nhìn sang liền phát hiện Nam Ca
thế nhưng nằm ngủ trên ghế salon. Vì vậy bà còn nói giỡn: "Nam Ca quả
thật là mệt quá rồi, từ trước kia cho tới bây giờ cô ấy chưa bảo giờ ngủ trước mặt chúng tôi đâu nha."
Lệ Sâm vốn còn đang suy tư chuyện của Bắc Hải chìm, nghe được Thẩm Cầm Nhã nói thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Anh quay đầu lại nhìn Nam Ca,
phát hiện Nam Ca đang cuộn mình thành một cục ở trên ghế sofa, khuôn mặt rất là an bình.
Cô ấy là bởi vì lên cấp mới té xỉu sao? Tại sao một chút dấu hiệu cũng không có chứ?
Lệ Sâm đi tới bế Nam Ca lên, chuẩn bị đưa cô ấy vào trong phòng nghỉ.
Có kinh nghiệm mấy lần trước, lần này ngoài mặt Lệ Sâm tương đối trấn
định.
Nhưng tay bế Nam Ca vẫn run rẩy hai cái.
Mới vừa ôm lấy cô, Nam Ca thế nhưng lại mở mắt ra. Lệ Sâm đối mặt với cô vậy mà lại không biết rõ nên nói cái gì cho phải.
Ánh mắt Nam Ca không tỉnh táo, nói chuyện cũng mềm mại nhu thuận: "Lệ Sâm, em buồn ngủ quá..."
"Buồn ngủ?" Lệ Sâm nói lại câu này, nhưng không đợi anh hỏi ra chuyện gì thì Nam Ca quả nhiên lại ngủ thiếp đi rồi.
Lệ Sâm đưa lưng về phía Thẩm Cầm Nhã, vươn tay thăm dò hơi thở Nam Ca, cũng không có thở mà. Ma xui quỷ khiến anh đặt tay ở ngực cô. Qua một
lát vậy mà thật sự cảm giác được tim Nam Ca nhảy một cái!
Thẩm Cầm Nhã thấy Lệ Sâm mãi vẫn không cử động, còn cười hỏi anh: "Sao rồi, còn không ôm cô ấy trở về đi, cậu định để cho cô ấy ngủ ở chỗ này
sao?"
Lệ Sâm không có trả lời, bởi vì sự chú ý của anh đều bị động tĩnh ở
lòng bàn tay hấp dẫn. Trái tim của Nam Ca lại nhảy một cái!
Anh cuối cùng cũng có thể xác định, cô ấy lại từ từ thay đổi trở nên
giống nhân loại hơn rồi. Bây giờ đã có nhịp tim, có phải bày tỏ rằng máu trong cơ thể cô ấy đã bắt đầu lưu động hay không? Qua một đoạn thời
gian nữa, cô ấy có thể có hô hấp đúng không?
Nhận thức được Nam Ca có thể sẽ biến thành nhân loại khiến Lệ Sâm càng thêm kích động. Anh không muốn cô gánh vác lấy gông xiềng Zombie mà
sống sót, xung quanh đều là nhân loại, như vậy quá mệt mỏi.
Đây là bí mật chỉ thuộc về Nam Ca cùng mình, Lệ Sâm ai cũng không nói cho.
Thời điểm lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Cầm Nhã, tâm tình Lệ Sâm lại khôi phục như thường: "Tôi ôm cô ấy trở về ngủ."
Thẩm Cầm Nhã hiểu rõ gật gật đầu, còn hé miệng cười.
Lệ Sâm an trí Nam Ca tốt, ngồi ở mép giường cô một lát rồi mới trở về phòng làm việc.
Nhìn thấy Thẩm Cầm Nhã, câu nói đầu tiên anh nói là: "Tôi cùng Nam Ca
chuẩn bị kết hôn, Thẩm tỷ, chuyện liên quan đến hôn lễ còn nhờ chị hao
tâm tổn trí. Coi như là ở
tận thế, tôi cũng không muốn ủy khuất Nam Ca."
Thẩm Cầm Nhã nhất thời nghiêm túc: "Mặc dù hôn lễ không thể long trọng như lúc trước tận thế, nhưng những thứ nên suy tính đến, tôi nhất định
sẽ giúp cậu làm tốt. Cậu yên tâm đi."
Căn cứ mười bảy, Thẩm Cầm Nhã tạm thời giao cho Lệ Ngạn. Bà ở lại cơ
sở chính, bên ngoài tuyên bố là trợ thủ của Lệ Sâm, trên thực tế bà là
thầy của Lệ Sâm.
Thẩm Cầm Nhã là một người lãnh đạo đặc biệt ưu tú, Lệ Sâm lại rất
thông minh. Những thứ Thẩm Cầm Nhã đã dạy, anh rất nhanh đã học được,
lại còn có thể thông hiểu đạo lí trong đó.
Mà Nam Ca mê man không giống như trước kia, một lần là ngủ đến vài
ngày. Khoảng chừng ba giờ sau cô đã tỉnh lại. Thời điểm Lệ Sâm trở lại
gian phòng, Nam Ca còn đang lười biếng nằm ở trên giường không muốn đứng lên.
Anh đi tới cười nhéo nhéo chóp mũi Nam Ca: "sao thế? Bắt đầu muốn ngủ nướng sao?"
Nam Ca là đang nghĩ đến bản thân trong mộng kia. Lần này tình cảnh
trong mộng biến thành cô ở trên đường liên tục bôn ba. Rồi sau đó, cô
lại gặp được một người đàn ông.
Bản thân cô trong mộng rất nhỏ bé, lại còn mất đi rất nhiều ký ức. Sau một thời gian ngắn cùng người đàn ông thứ hai chung đụng, cô liền mở
miệng kêu ba ba.
Nhưng mà hai cái người ba ba này lớn lên chẳng hề giống nhau nha...
Nam Ca không có đẩy tay Lệ Sâm ra, cô chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn qua
Lệ Sâm, lại hỏi một câu: "Lệ Sâm, anh nói xem nếu như cha ruột em vứt bỏ em. Về sau cha nuôi thu dưỡng em, lại đem em nuôi dưỡng đến sau này.
Vậy thì ai mới là cha em đây?"
Tâm tư trêu chọc Nam Ca của Lệ Sâm lui xuống. Sau khi anh ngồi xuống,
rất là kiên nhẫn nói cùng cô: "Em là nhớ ra cái gì đó sao?"
Nam Ca đem mấy chuyện xảy ra trong mộng gần đây nói qua một lần với Lệ Sâm, sau khi anh nghe qua đã rất khách quan nói cho Nam Ca: "Cha ruột
của em có khả năng không phải là muốn vứt bỏ em, nhưng cha nuôi nhiều
năm như thế lại đối xử với em không sai. Dưỡng em lớn, lại còn để cho em học y. Chân tướng còn cần tự mình em trở về nghĩ. Nam Ca, anh không thể quyết định cho em được."
Trong giọng nói cùng ánh mắt Lệ Sâm đều tràn đầy tôn trọng, khiến Nam Ca trong nháy mắt cảm động.
Anh còn ôm lấy cô, ở trên gương mặt cô hôn một cái. Cười cười tuyên
thệ chủ quyền của mình: "Dù sao mặc kệ em có bao nhiêu người cha, riêng
chồng thì chỉ có một mình anh thôi nhé. Hôn lễ của chúng ta đã chuẩn bị
gần xong, Nam Ca, em sắp gả cho anh rồi."
Đầu óc Nam Ca chuyển a chuyển, vẫn luôn cảm thấy bản thân cô giống như là đã xem nhẹ một bước rất mấu chốt nào đó.
Rất nhiều năm sau cô mới biết được, hóa ra là Lệ Sâm không có cầu hôn =. =
Nhưng bây giờ cô lại nghĩ không ra, chỉ hé miệng cười đến hạnh phúc
ngọt ngào. Cái đầu nhỏ liên tục gật rồi lại gật, rất là nghiêm túc hỏi
Lệ Sâm: "Vậy thì ở trong hôn lễ, tiệc mừng của chúng ta đều là dùng máu
tươi làm sao?"
Lệ Sâm suy nghĩ một chút tươi hình ảnh đầy bàn đều là máu, đối mặt với Nam Ca giật giật khóe miệng: "... Em nghĩ quá nhiều rồi."
Nam Ca vẫn còn có chút mong đợi hôn lễ, tuy nhiên hai ngày sau cô liền bị những chuyện khác hấp dẫn đi sự chú ý.
Kế hoạch giải quyết Bắc Hải chìm tại ngày ấy đã bị Lệ Sâm thăng cấp
làm kế hoạch "Giải quyết Bắc Hải", nói cách khác, kẻ địch của bọn họ còn có cả những con Zombie trong trung tâm thành phố Bắc Hải đó.
Lệ Sâm cùng mười người lãnh đạo căn cứ khác cùng nhau tham dự đại hội
tuyên thệ trước khi xuất quân. Lần giải quyết kế hoạch này, kỳ hạn là
hai năm. Mục đích cũng rất rõ ràng, chính là giải quyết trọn vẹn cả Bắc
Hải này, tất cả là vì nhân loại có chỗ dừng chân.
Tất cả mọi người biết rõ cái mục tiêu này rất dài rất xa, tâm tình rất ngưng trọng. Chỉ có Nam Ca đứng ở bên cạnh Lệ Sâm, ngoài mặt cao lãnh,
trên thực tế nội tâm liên tục manh manh nghĩ tới. Sau khi giải quyết Bắc Hải xong, nhiều tinh hạch cùng túi sách như vậy đều là của mình sao!
Về nguyên lý hấp dẫn Zombie, Lệ Sâm cũng không có giải thích qua cho
những người này, chỉ nói bọn họ cần những người có dị năng trong căn cứ, không định giờ cung cấp máu tươi.
Vốn là mấy người có dị năng cũng đã làm ra động tác chuẩn bị cắt cổ
tay, họ đều cho là bọn họ hấp dẫn nhiều Zombie như vậy thì cần phải có
máu tươi của ngàn vạn người cơ. Ai biết Lệ Sâm lại nhàn nhạt nói: "Hôm
nay chỉ cần ba người, mỗi người cung cấp 200cc là được."
Mọi người quả thực là vẻ mặt chìm trong mộng: "..."
Vốn là bọn họ còn lo lắng máu tươi không đủ để cung cấp, hiện tại tình huống này sao? Một ngày chỉ cần ba người thôi à? Lại còn chỉ cần một
chút máu như thế?
Lệ Sâm trước đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân liền đề ra một
phương án thưởng phạt. Người có dị năng trong căn cứ làm ra cống hiến,
địa vị sẽ không giống nhau nữa. Bọn họ còn đang chuẩn bị trong kế hoạch
kỳ hạn hai năm lần này kiến công lập nghiệp đâu. Kết quả chiến dịch giải quyết còn chưa bắt đầu, bọn họ liền phát hiện chuyện hiến máu đều chẳng ra gì!
Tượng gỗ cũng đã khắc, một ngày chỉ ba người thì đến lúc nào mới có
thể đến phiên bọn họ chứ? Chúng tôi thỉnh cầu chủ động hiến máu được hay không a Lệ ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com