Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Anh Làm Chủ Đi


trước sau

Lệ Sâm ở thời điểm động viên mọi người trong căn cứ, Nam Ca đứng ở bên cạnh anh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thời điểm Lệ Sâm nói đến chế độ thưởng phạt, Nam Ca vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng.

Về sau Lệ Sâm nói đến chuyện mọi người mỗi ngày cung cấp máu tươi, vừa dứt lời, Nam Ca liền trưng ra vẻ mặt đứng đắn bắt đầu vỗ tay. Trong lòng đều đã cười đến nở hoa luôn rồi.

Quá tốt rồi, cô đã biết Lệ Sâm sẽ không quên cô đâu mà.

Diệp Thiệu chỉ là bác sĩ của cơ sở chính, hiện tại cũng đã là chủ nhiệm của phòng nghiên cứu. Lần này Lệ Sâm triệu tập đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, anh ta bất quá chỉ là dự thính thôi.

Còn như Lệ Sâm nói gì đó thì anh ta cũng không phải là rất quan tâm. Giống như Tông Hạo Hiên ở chỗ xa xa, anh ta đưa mắt nhìn chỉ có một mình Nam Ca mà thôi.

Vẫn là động tác của Nam Ca đột nhiên biến hóa, lúc đấy Diệp Thiệu mới phản ứng được nội dung Lệ Sâm vừa nói.

Anh ta không khỏi mất khống chế cười rộ lên, Lệ Sâm, anh đây là lấy việc công làm việc tư mà cũng làm quá ngay thẳng rồi đấy. Bản thân mình đã biết rõ, những thứ máu tươi kia nộp lên rồi cũng sẽ tiến vào trong bụng Nam Ca thôi.

Nhưng mà vì sao... Diệp Thiệu lại thấy mấy người có dị năng ở bên cạnh đều là vẻ mặt tiếc nuối vậy. Anh ta có thể đoán được, tương lai một đoạn thời gian rất dài, số người vì chuyện mỗi ngày ba người được hiến máu tươi mà vung tay, nhất định không phải là số ít đâu.

Sau khi cười xong, Diệp Thiệu lại có chút buồn buồn. Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân tiến hành đến đây, buổi chiều tiến hành phân tổ cùng phân vùng. Ngày mai mới chính thức chiến đấu, Diệp Thiệu không muốn nhìn Lệ Sâm cùng Nam Ca ở cùng một chỗ ngọt ngọt ngào ngào liền quyết định về phòng thí nghiệm trước.

Ai biết sau khi anh ta đi không bao lâu, Lệ Sâm cùng Nam Ca thế nhưng lại đây.

Bác sĩ Diệp nghĩ, tôi cũng đã chủ động rời xa các người, các người lại còn lại đây ngược tôi, trong lòng tôi quá đau khổ rồi.

Thật ra Nam Ca cũng không hiểu Lệ Sâm mang mình tới đây làm cái gì. Vẫn là đi nửa đường, Lệ Sâm nghiêm túc hỏi cô: "Em có biết em hiện tại đã có nhịp tim, lại giống như nhân loại đi ngủ sao?"

Nam Ca gật gật đầu: "Biết rõ mà."

Lệ Sâm thật muốn gõ Nam Ca một cái, một hồi lâu sau mới không còn gì để nói nói: "Vậy sao em không sớm một chút nói cho anh biết?"

"... Đã quên."

"Trí nhớ này của em a, còn có thể nhớ tới cái gì chứ." Lệ Sâm bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nam Ca. Giải thích với cô: "Trên thân thể em có biến hóa, anh cảm thấy chuyện này không tầm thường cho nên muốn tìm Diệp Thiệu kiểm tra cho em một phen." Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: "Nhưng nếu như em không muốn khiến người khác biết, chúng ta trở về đi."

Nam Ca trừng mắt nhìn, không phải chỉ là kiểm tra sức khoẻ thân thể sao, vì sao Lệ Sâm sẽ nghiêm túc nói cùng cô như vậy chứ?

Cô đột nhiên không có thói quen, dù sao trước kia Lệ Sâm đều là nghĩ đến cái gì liền đi làm luôn. Cũng không cần cô phải quan tâm. Hiện tại cô bắt đầu tự mình quyết định, vì sao một chút cảm giác xoay người làm chủ nhân cũng không có, chỉ cảm thấy rất là phiền toái đâu...

Vì vậy Nam Ca đáng yêu ngây ngốc trả lời: "Em tùy tiện nha."

Lệ Sâm bị chẹn họng một cái, một hồi lâu sau mới thở dài: "... Thôi, vậy thì đi đi."

Anh không nên đối với Nam Ca có quá nhiều ảo tưởng, thời điểm đi theo bên cạnh mình, cô ấy thà rằng làm một phế vật cũng không muốn động não mà...

Vì vậy đến phòng thí nghiệm của Diệp Thiệu, Lệ Sâm giải thích cho Diệp Thiệu rõ mục đích đến, Diệp Thiệu cũng rất là kinh ngạc. "Anh nói cô ấy thế nhưng có triệu chứng bệnh tật của nhân loại?" Diệp Thiệu cũng chẳng quan tâm lòng chua xót, tinh tế hỏi.

Nam Ca một hồi đáp lại, tỷ như khi nào thì bắt đầu có khứu giác, thời điểm nào có cảm giác, thời điểm nào xuất hiện tim đập, thời điểm nào lại bắt đầu muốn ngủ ...

Diệp Thiệu tường tận ghi lại, lại còn hỏi Lệ Sâm: "Có thể rút một chút máu của cô ấy không?"

Lệ Sâm nhíu mày, hiển nhiên rất là không tình nguyện. Nhưng bây giờ muốn làm rõ ràng biến hóa bên trong thân thể Nam Ca, đây là chuyện không thể thiếu.

Nam Ca đau lòng nhìn Lệ Sâm, nước mắt lưng tròng: "Em không cần rút máu."

Máu của cô rất trân quý nhé, cô một chút cũng không bỏ được.

Lệ Sâm chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ cô: "Nam Ca, em ngoan ngoãn nào, chỉ như vậy một lần thôi, được không?"

Cuối cùng, Lệ Sâm đồng ý dùng máu của mình làm trao đổi, Nam Ca mới chậm rì vươn cánh tay của mình ra.

Quá trình Diệp Thiệu rút máu rất nhanh, máu cũng không nhiều, Lệ Sâm nhìn máu Nam Ca, màu sắc so với người bình thường thì đậm hơn không ít.

Đặt máu ở trong hòm ướp lạnh, Diệp Thiệu nói với Lệ Sâm: "Như này là được, tôi sẽ cẩn thận phân tích."

Lệ Sâm gật đầu: "Vậy thì phiền toái anh."

Dù sao cũng là nhờ đến trên đầu tình địch, Lệ Sâm không có dẫn Nam Ca tại đây trong thời gian quá dài, rất nhanh đã kéo Nam Ca rời đi.

Diệp Thiệu buông tất cả thí nghiệm trong tay xuống, bắt đầu phân tích máu Nam Ca. So sánh thành phần một chút, phát hiện cùng máu của nhân loại giống nhau. Xem ra muốn biết rõ biến hóa trong thân thể Nam Ca còn cần dụng cụ chính xác hơn mới được.

Hơn nữa Nam Ca là Zombie... Diệp Thiệu nhìn nhìn dụng cụ chứa virus Zombie bên cạnh, lấy một chút máu tươi Nam Ca ra, đưa vào trong đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ta quan sát thấy phản ứng trong dụng cụ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Vì sao máu Nam Ca lại có chức năng giết chết virus Zombie chứ? Lệ Sâm cùng Nam Ca có biết chuyện này không?

Diệp Thiệu quả thực muốn chảy mồ hôi lạnh mà, may mắn Lệ Sâm mang Nam Ca đến cho anh ta kiểm tra. Nếu như đổi thành bác sĩ khác, khi phát hiện chuyện này thì Bắc Hải nhất định nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Buổi tối khóa kỹ phòng thí nghiệm, Diệp Thiệu còn đi tìm Lệ Sâm nói phát hiện của mình ra.

Ai biết, vẻ mặt Lệ Sâm chưa hề thay đổi. Anh chỉ dặn dò Diệp Thiệu một câu: "Chuyện này nhất định phải giữ bí mật."

Diệp Thiệu không chút do dự gật đầu: "Tôi đương nhiên rõ ràng, nếu như tôi muốn làm chuyện gì thì đã sớm đem phát hiện này công khai ra bên ngoài. Tuy nhiên Lệ Sâm..." Diệp Thiệu nói ra chần chừ của mình: "Máu Nam Ca có dạng công hiệu này, anh có biết đối với toàn bộ nhân loại mà nói sẽ có ý nghĩa như thế nào không."

Lệ Sâm tỉnh ngủ nhướn mày: "Thuốc để trị liệu virut Zombie sẽ luôn có người khác nghiên cứu, nếu như anh muốn lấy Nam Ca làm vật thí nghiệm, tôi sẽ không đồng ý."

Diệp Thiệu cũng lạnh mặt xuống, vì Lệ Sâm không tín nhiệm mà phẫn nộ: "Yêu Nam Ca không chỉ có một mình anh, anh nghĩ rằng tôi sẽ ích kỷ như vậy?"

Lệ Sâm hơi hối hận, nhưng cũng không xin lỗi.

Diệp Thiệu quay đầu ra, trầm trầm nói: "Mà thôi, anh muốn che chở Nam Ca, tôi hiểu. Tôi chỉ muốn nói, nếu máu này đã lấy ra thì đừng lãng phí. Tôi có thể nghiên cứu
một chút cấu tạo của máu cô ấy, xem xem sẽ phát hiện ra cái gì không."

Lệ Sâm cảnh giác nói tiếp: "Nếu như không đủ, anh cũng không thể lại tìm Nam Ca rút máu."

Diệp Thiệu hướng Lệ Sâm bảo đảm: "Nghiên cứu chế tạo thuốc khẳng định không cần Nam Ca hy sinh, nhưng muốn phân tích ra được thể chất Nam Ca cũng tuyệt đối không chỉ một chút máu này là có thể giải quyết."

"Một tháng một lần, không thể nhiều hơn nữa." Lệ Sâm rất đau lòng Nam Tiểu Ca của anh đấy, thể chất kiểm tra không rõ ràng lắm thì cũng lắm là không được liền không tra xét nữa.

Diệp Thiệu càng phát hiện ra Lệ Sâm đã thay đổi không ít, giao Nam Ca cho anh, chính mình cũng có thể yên tâm rồi.

"Được." Diệp Thiệu đồng ý, trầm mặc trong chốc lát lại bắt đầu nói việc riêng: "Anh xác định muốn cùng Nam Ca kết hôn?"

Nhắc tới kết hôn, mặt mày Lệ Sâm hiện lên một tia ấm áp. Nói chuyện cũng dịu dàng không ít: "Ừm, nếu như không phải là trên đường xuất hiện nhiều chuyện như vậy, hai người chúng tôi đã sớm kết hôn rồi."

Diệp Thiệu mặc dù không cam lòng nhưng cũng không có nói ra lời gì hung ác, nửa là vui mừng nửa là khổ sở gật đầu: "Danh chính ngôn thuận, rất tốt."

Nói xong, anh ta không tiếp tục nhìn Lệ Sâm nữa mà xoay người trở về phòng thí nghiệm. Đêm hôm đó, đèn ở phòng thí nghiệm sáng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, dựa theo phân phối chiều hôm qua, tất cả đội ngũ đã tụ họp xong. Tầng tầng lớp lớp xuất phát tới Bắc Hải chìm. Trước tiên giải quyết Bắc Hải chìm là do mọi người nhất trí thông qua. Dù sao những con Zombie trong nước so với Zombie trên đất bằng thì thực lực không phải chỉ kém hơn một bậc thôi đâu.

Hơn nữa mọi người cũng rất tò mò người cơ sở chính đến cùng thì hấp dẫn Zombie như thế nào?

Tiểu đội của Lệ Sâm đều ở trong xe anh, tổng cộng có bốn người. Anh, Nam Ca, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa.

Sắc trời ngoài trụ sở thủy chung đều là bụi bay mịt mờ, gần đây nhiệt độ ở Bắc Hải càng tăng cao. Giờ phút này mặt trời còn chưa mọc cũng đã nóng đến phát sợ.

Bọn họ là người có dị năng, bởi vì tố chất thân thể so với người bình thường thì cường hãn hơn cho nên đối với loại nhiệt độ cao này không đến mức khó có thể chịu đựng được.

Lệ Sâm lái xe, Nam Ca ngồi ở ghế trước thủy chung luôn điều động tinh thần lực, quản chế tình huống phụ cận.

Liên tục có sinh vật biến dị bay qua đỉnh đầu bọn họ, Nam Ca nhớ tới buổi sáng Diệp Thiệu dặn dò. Cầm lấy bộ đàm phân phó: "Nhớ bắt mấy con chim biến dị trở về nhé."

Mặc dù cô cũng không biết Diệp Thiệu muốn làm gì đâu.

Đoàn xe đi liên tục một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến gần Bắc Hải chìm. Sau khi xuống xe, Lệ Sâm dùng kính viễn vọng, còn Nam Ca khởi động tinh thần lực trực tiếp bắt đầu dò xét khu vực nước này.

"Mặc dù phần lớn Bắc Hải bị chìm ngập nhưng chỗ này nước chẳng hề sâu, nếu như có thể giải quyết Zombie sạch sẽ thì có thể xếp hàng lấy nước ở đây đi." Nam Ca còn dò xét ra trong nước này có rất nhiều tài nguyên. Sau khi truyền lại tin tức cho đội ngũ sau lưng, mọi người càng thêm mong đợi.

Hiện giờ tài nguyên của căn cứ Bắc Hải mặc dù không đến mức lấy trứng chọi đá, nhưng một năm sau, hai năm sau thì sao đây?

Sau khi mỗi đội ngũ chuẩn bị sẵn sàng, Nam Ca ý bảo Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa lui lại một chút liền điên cuồng thúc giục dị năng trong thân thể.

Hiện giờ phụ cận Bắc Hải chìm căn bản không có gió, có thể là vì tinh thần lực cắt không khí, Nam Ca giống như đứng ở trong cuồng phong. Mái tóc đen dài được buộc lên còn rủ xuống vạt áo, cũng ở trong không trung bay múa.

Năng lực hiện tại của cô đã đủ để cho người thường sinh lòng sợ hãi.

Bởi vì cô hướng dẫn, Bắc Hải chìm nhất thời không còn bình tĩnh nữa. Các loại Zombie toàn bộ đều tụ họp lại đây, Lệ Sâm thấy tình thế không sai biệt lắm mới nói với Nam Ca: "Có thể dừng lại rồi."

Sau đó trận chiến tuyệt đối là nghiêng qua một bên, bởi vì hải vực quá lớn, thời gian Nam Ca có thể duy trì liên tục hấp dẫn Zombie chỉ có hai giờ.

Cho nên trong ngày này, Nam Ca đều là hấp dẫn từng nhóm Zombie lại đây, từ từ diện tích Zombie bị người có dị năng đánh chết lớn dần.

Lệ Sâm cùng Tông Hạo Hiên mỗi người chiếm một khu vực, ai bảo dị năng của bọn họ quá cường hãn, người khác lại gần dễ dàng bị ngộ thương.

Tân Vũ Hoa vì không để Nam Ca xem thường cũng rất anh dũng. Người có dị năng khác lại càng không cần phải nói, mọi người đoàn kết cùng nhau hành động, giữa mỗi tiểu đội bọn họ trong lúc đó cũng có cạnh tranh nha!

Rảnh rỗi nhất chính là Nam Ca...

Lệ Sâm giao cho cô một cái nhiệm vụ đặc biệt thanh nhàn, để cho cô đi nhặt tinh hạch. Cho nên Nam Ca liền kéo một cái túi so với mình còn cao to hơn, người khác giết Zombie cô liền đi nhặt. Nếu như không phải là xung quanh quá máu tanh thì rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy cô là đang nhặt vỏ sò.

Một cơn sóng chém giết không sai biệt lắm kết thúc, Nam Ca tiếp tục hấp dẫn. Cuộc chiến đấu tiếp tục bắt đầu, cô lại có thể tiếp tục đi theo nhặt rồi...

Cho nên những viên tinh hạch xinh đẹp nhất, lớn nhất đều lọt vào trong túi áo Nam Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện