Tác giả: Sanh Lạc Lạc
Thể loại: Hiện đại, Mạt thế
Tình trạng: Edit hoàn
❅ Văn án:
Nhặt được zombie, ngốc manh đủ ba trăm sáu mươi kiểu, muốn loại nào có loại đấy.
Những lúc nguy hiểm thì cô nói: "Anh lên trước, tôi bọc hậu"
Lui về sau thì cô nói: "anh đánh, tôi sẽ che"
Khi chiến đấu cô nói: "Không được rồi, tôi đánh không nổi! Tôi áp sát"
Khi chạy trốn cô dõng dạc: "Thế giới lớn như thế này, tôi muốn tham quan!"
Nam chính chịu đựng được nữa: "Trừ tôi ra ai cho em ăn no nữa? Em mau tỉnh lại là vừa."
Tối qua mò mẫm đọc được truyện này, mà cười nhiều quá nên không làm sao ngủ tiếp được =))
❅ Truyện về mạt thế, zoombie, dị năng.
❅ Nữ chính - Nam Ca là zombie. Nam chính - Lệ Sâm là bộ đội đặc chủng. Truyện y như cái tên là quá trình chăn dắt một zoombie hàng thật giá thật của nam chính.
❅ Nam Ca xuất hiện ngầu lắm, đầu tiên là bác sĩ sau mạt thế thì thành một con zoombie chính hiệu, người thì đầy mùi cương thi, thân thể thối rữa, đến nỗi ngã một cái mà mắt văng cả ra ngoài, nhưng không sao văng ra rồi nhặt lên dính lại, dính ngược cũng không sao vì chỉ cần 1 mắt cũng đủ nhìn được đường =))
❅Nam Ca là một con zoombie đáng yêu thật sự, là zoombie nhưng lại sợ mình xấu, xấu thì sao, chỉ cần được bổ sung thêm máu là sẽ lại xinh như thường. Sau khi bị Lệ Sâm chê thì Nam Ca còn sợ mình hôi, mặc dù không ngửi thấy nhưng vấn cố chấp lấy nước hoa xịt khắp người, theo như lời nam chính thì là "Mùi kinh khủng nhất là mùi xác chết phối thêm nước hoa".
Nam Ca còn sợ bị nam chính nhìn thấy hết sự trong trắng của mình, đến nỗi khi mà khi phải chuẩn bị chiến nhau với đám Zoombie, Nam Ca còn đòi phải đi mặc quần đã, mặc mình T-shirt đánh nhau là không ổn. Nam Ca rất muốn chạy trốn nhưng lại sợ mình bị nhân loại giết chết, thế nên là sau lần thứ N chạy trốn không thành thì Nam Ca đã rút ra kinh nghiệm: mắt buổi tối nhìn không tốt, hôm sau sẽ k chạy trốn vào buổi tối nữa.
❅ Lệ Sâm có bản lĩnh, trong thời mạt thế một mình anh sinh tồn, sau lại dắt thêm "bia đỡ đạn" Nam Ca, sau đó lại kiêm luôn chức bảo mẫu tìm đồ ăn, bảo vệ Nam Ca. Lệ Sâm lúc nào cũng phải phòng Nam Ca như phòng địch vì cứ hở ra là Nam Ca lại chạy trốn.
❅ Mới đầu Nam Ca không thích Lệ Sâm vì lúc nào Lệ Sâm cũng xem Nam Ca là cái đệm thịt. Lần đầu tiên Lệ Sâm cứu Nam Ca rơi từ độ cao 5m xuống, Nam Ca rung động, không phải vì Lệ Sâm lấy thân mình che cho Nam Ca mà là Lệ Sâm để Nam Ca làm đệm thịt, tiếp đất bằng lưng ở độ cao 5m :).
Lần thứ 2, Lệ Sâm hứa là sẽ cho Nam Ca máu nếu cô hoàn thành nhiệm vụ anh giao, thế là Nam Ca lại một lần nữa anh dũng chiến đấu hết mình, đến cuối cùng nhận lại được đúng 3 giọt máu từ tay nam chính. Thế nên là đối với Nam Ca thì Lệ Sâm là nhân loại luôn để cô làm bia đỡ đạn lại còn keo kiệt không cho cô máu.
❅ Mình rất thích tích cách của nữ chính, đáng yêu từ đầu đến tận cuối truyện, tính cách cũng rất "độc" nên là nam phụ theo đuôi cũng kha khá=))))))) Mặc dù có những lúc ngốc nghếch nhưng vẫn rất chân thành, vẫn rất siêng năng cứu người mặc dù mục đích không trong sáng lắm, vẫn rất có chính kiến và luôn biết rằng chỉ có mình Lệ Sâm mới lo cho cô, mới cho cô ăn, mới nuôi nổi cô =)))))). Nam chính thì khỏi nói, ban đầu có thể đối xử hơi quá đáng, nhưng sau thì khỏi nói chỉ có sủng, sủng và sủng.
❅ Trích văn án:
Khi chạy trốn thì cô nói dõng dạc: "Thế giới lớn như thế này tôi muốn đi tham quan."
Nam chính không chịu được nữa: "Trừ tôi ra thì ai cho em ăn no nữa, em mau tỉnh lại là vừa."
❅ Truyện này mặc dù truyện này là mạt thế nhưng mà hài thì thôi rồi, ngọt ngào hường phấn bay muôn nơi. Bạn nào muốn tìm truyện vừa hài, vừa hay, vừa ngọt ngào thì nhảy hố luôn đi ạ :*
Bình luận truyện