Đêm khuya, mộng tỉnh, chăn gối lạnh
Ngày hôm đó, tuyết ngừng rơi.
Cung nhân Tuyên Thất điện đem cây hoa ra bày đầy trong đình uyển, quang cảnh như thể xuân về giữa đông, khiến tâm tình của người ta cũng hồi xuân, tốt lên nhiều lắm.
Đặt một chậu hoa mẫu đơn rực rỡ xuống, Thanh Đại đứng thẳng dậy, hai tay vỗ vào nhau phủi sạch bùn đất, quay đầu nhìn lại đã thấy Trì Tái dẫn theo vài vị nội thị đi ra từ phía chính điện, ai nấy mặt mày xám xịt. Thanh Đại nhíu mày, bước nhanh về hướng ấy, thấp giọng hỏi Trì Tái: "Bệ hạ lại không dùng bữa?"
Trì Tái thở dài, liếc nhìn khay thức ăn mấy nội thị phía sau đang bê trên tay, đảo mắt lắc đầu: "Ăn nhiều hơn mấy ngày trước một chút, nhưng cũng vẫn là không có khẩu vị, chưa ăn được mấy đã cho lui."
Hai người vừa nói vừa đi, Trì Tái tiếp lời: "Ta xem a, Bệ hạ quả thực không có khẩu vị, mỗi món ăn một hai đũa mà thôi. Phải rồi, có thêm vài miếng cơm." Hắn dừng bước, mặt nhăn mày nhó, "Giờ đang đông, rét đậm chứ chẳng phải mùa hè oi bức, sao lại không có khẩu vị đây? Không phải là vì trời lạnh ăn không ngon chứ? Hôm qua Thượng Thiện giám đặc biệt làm mấy món canh nóng, Bệ hạ cũng không ăn được mấy."
Thanh Đại nghe vậy càng thêm lo lắng, suy nghĩ một chút mới nói: "Dạo gần đây cả triều làm gì có ai không biết thánh nhan phẫn nộ? Cuối năm rồi còn chọc giận quân thượng, biết làm thế nào?" Vừa dứt lời, Thanh Đại đã tự phủ nhận, "Nhưng Bệ hạ xưa nay không phải người như vậy."
Quân tâm tựa biển, Trì Tái và Thanh Đại đã hầu cận trước Ngự tiền nhiều năm, quen thuộc với tính tình của Hoàng đế, vừa hiểu những cùng vừa không thể hiểu quá nhiều. Mà điều khiến hai người càng thêm buồn bực thay chính là, gần đây Hoàng đế rất ít tới Vị Ương cung, đôi khi tới thỉnh an, về cũng sẽ trở về trạng thái trầm mặc.
---
Đêm khuya, tỉnh mộng, chăn gối lạnh.
Đèn trong cung tẩm le lói mong manh, vừa lờ mờ sáng mà thôi. Cung nga tư tẩm vẫn đang đứng bên ngoài, chỉ khi được triệu mới có thể vào. Đường Oanh xốc chăn xuống giường, chân trần đi trên nền gỗ, tới bên cửa sổ.
Bất kể là cửa sổ nào, từ đây đều có thể nhìn ra rừng Hải đường ngoài đình viện. Đường Oanh mở cửa sổ, trời đêm đen nhánh như vẩy mực, trong ánh đèn đuốc nơi cung thành lại như bức nền cho tuyết mịn bay bổng. Tuyết rơi nhao nhao, Hải đường đã tàn úa, bây giờ chỉ còn có cành khô.
Gió đêm thoảng qua từng cơn, thổi cho tấm cửa sổ rung động, nghe ra tiếng kẽo kẹt. Gió lớn ngoài kia phất tới, thổi bay mái tóc đen dài của nàng. Tóc mai đen nhánh tán loạn bên sườn mặt, sợi tóc phủ lên ngũ quan sắc nét, phủ lên cả đôi mắt sâu. Gió là vậy, Đường Oanh lại không cảm thấy lạnh, có lẽ gió đông cũng chẳng tê tái bằng tâm tư nàng lúc này.
Mùng tám tháng Chạp, Đường Oanh sẽ không quên. Hôm ấy nói chuyện với Thái hậu, mỗi một câu nàng đều ghi nhớ dưới đáy lòng, không chỉ là ghi nhớ, mà ngày nào cũng sẽ ôn lại một lần. Giữ lấy lý tính, vạn không thể bội. Thái hậu đồng ý nàng mở hậu cung, tuyển thiếp cũng được, phong Hậu cũng được, ngay sau đó lại là căn dặn nàng giữ lấy lý tính. Ý tứ thế nào, đều đã sáng tỏ.
Thái hậu đoán trúng tâm tư, có lẽ đã sớm linh cảm được, nhưng hiểu rằng chính mình cũng chẳng thể giải quyết đảm đương, vậy là thà rằng coi như không biết. Quần thần can gián, Ngự sử bất bình, mọi chuyện lúc này khiến Đường Oanh nhận ra mình không thể không có kế sách lâu dài, cũng không thể tiếp tục tùy cơ ứng biến. Suy cho cùng, lợi thế mà cũng là bất lợi lớn nhất của Đường Oanh lại chính là ngôi cửu ngũ này. Nói rằng không có quan hệ huyết thống, chỉ là ân đức dạy bảo dìu dắt, nhưng trong mắt thế nhân thì vẫn là dưỡng mẫu dưỡng nữ, vẫn là phạm triều cương luân lý.
Từ khi đăng cơ, Đường Oanh chưa một ngày lơ là công vụ triều chính, lại chưa từng có tham vọng sẽ lưu danh sử sách. Nàng chỉ là không muốn cô phụ kỳ vọng và tâm huyết của Thái hậu, không muốn lãng phí tâm huyết bao năm. Nàng cố gắng cũng chỉ vì một người, cũng chỉ vì một người mà giờ đây hổ thẹn.
Thậm chí, nàng từng nghĩ, cứ âm thầm bầu bạn bên người kia như vậy, một đời một kiếp trong cô thành này, không ai quấy rầy. Có thể như vậy sao? Trước nàng tin rằng nhất định sẽ có thể, nhưng gần đây, càng lúc nàng càng nhận ra, không thể như thế được. Mọi chuyện đều phải tuân theo khuôn vàng thước ngọc.
Tuyết ngoài kia rơi càng lúc càng dày, che mất tầm mắt của nàng, hỗn loạn không ngớt. Xét về bản chất, Đường Oanh không phải cổ nhân, không thuộc về nơi này. Nhưng nàng sống cuộc đời này lâu như vậy rồi, nàng đã nhập vào thế giới này,