Thu phong thanh, thu nguyệt minh
lạc diệp tụ hoàn tán,
hàn nha tê phục kinh.
Đêm đông nói ngắn cũng ngắn mà nói dài thì cũng dài. Ngắn hay dài, có lẽ là tùy tâm mỗi người.
Trên án kỷ có một ngọn đèn đồng, ánh sáng vàng ấm từ ấy chiếu rọi nét chữ đẹp đẽ trên giấy Tuyên Thành. Nét chữ cương nhu vừa vặn, ngòi bút uyển chuyển như mây bay nước chảy, dứt khoát mà cũng phiêu dật. Lúc đầu đường bút kiên địch, hồi sau không biết vì sao mà trở nên hỗn loạn, cổ tay run lên, tờ này coi như hỏng.
Đường Oanh nhìn vết mực nhiễm ra, lại nhìn những chữ mình vừa viết, mím môi nén lại hơi thở, mi tâm cũng vì thế mà nhíu chặt lại.
Ngã ngựa là thật mà cũng là giả, chung quy nàng cũng không phải diễn viên được đào tào bài bản, tự biên tự diễn mà thôi. Ngã xuống từ trên lưng ngựa, sao có thể không bị thương cho được? Cũng may mắn không tổn hại gì đến gân cốt, chỉ là ngoài da thịt mà thôi, nhưng cũng không nhẹ, vậy là đành tạm giao hết triều chính lại cho Thái hậu và hai vị Thừa tướng giải quyết.
Trong triều bức nàng lập phu dâng quân, nguyên do cũng là từ lo sợ đời này sẽ đi vào vết xe đổ của đời trước, nghịch cảnh như của Tiên đế lại lặp lại lần nữa. Lần này, trước thì là rơi mất khóa đỡ đầu, sau thì là ngã ngựa, rồi sẽ mời Liễu Duyên đại sư nhập cung thỉnh pháp, cũng là gián tiếp truyền ra thông điệp – không phải Hoàng đế không muốn thành gia lập thất, nhưng thân ở cửa Phật, mọi chuyện phải tùy duyên, mà lúc này duyên chưa đến, không hợp phá giới thành hôn.
Cả một màn kỹ xảo như thế này, qua được mắt văn võ đại thần vương công tôn thất, chắc chắn không qua được mắt một người.
Gió tuyết trong đêm, lòng còn đang treo một tảng đá, không ngủ được bèn rời giường viết chữ.
Vốn là viết để qua đi đêm dài đằng đẵng, viết xong nhìn lại chỉ càng thêm đau lòng.
Thu phong thanh,
Thu nguyệt minh,
Lạc diệp tụ hoàn tán,
Hàn nha tê phục kinh.[1]
[1] 'Gió thu lành, trăng thu thanh, lá rơi tụ lại tán, quạ lạnh chợt rùng mình.' – Thu Phong Từ (Lý Bạch).
'Trường tương tư hề, trường tương tư,
Trương tương tư hề, vô tận cực.
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
Hồi bất đương sơ mạc tương thức."
[2] 'Tương tư hoài, dài tương tư. Tương tư dài, dài khôn xiết. Sớm biết nỗi đau lòng, xưa đừng cùng quen biết.' – Trường Tương Tư (Lương Ý Nương).
"Hồi bất đương sơ mạc tương thức..." Đường Oanh nhẩm lại. Hoàng đế ngã ngựa bị thương, bốn bề đều hay tin ngay lập tức, Thái hậu ắt không thể không biết. Biết, nhưng cả ngày qua đi, nàng vẫn chưa tới.
Ngoài cửa sổ, gió Bắc cuốn qua, tuyết rơi không dừng. Trong điện dù ấm áp than sưởi, dường như cũng không xua tan được cái lạnh trong lòng.
Nhưng cũng rất nhanh, tia chua chát trong mắt đã hóa thành mây khói. Đường Oanh cầm tờ giấy lên, ghé vào bên ngọn đèn. Giấy bắt lửa, chẳng mấy chốc đã hóa thành tàn tro.
Có trách cũng chỉ có thể trách duyên phận, trách mình sống sai thân phận. Dù cho bây giờ tâm tư đều đã rõ hai mặt, cũng không còn cách nào khác ngoài giả như câm điếc, tiếp tục diễn một vở mẫu từ nữ hiếu, biết ơn kính trọng.
Thật buồn cười, cũng thật đáng buồn.
Hôm sau, nắng sớm mong manh xuyên qua song giấy, đổ bóng xuống trên chăn gối.
Ánh nắng yếu ớt như vậy hiển nhiên không đủ đánh thức người còn đang trong mộng. Đường Oanh tỉnh giấc là do xúc cảm quen thuộc truyền tới từ da thịt, hai mắt đang nheo lại đột nhiên mở lớn. Tấm màn tơ vàng hôm qua buông rủ nay đã bị ai xốc lên, mà người ấy bây giờ đang ngồi ngay bên giường, ngay trước mắt nàng, khiến nàng cảm giác như mình vẫn còn đang trong mộng.
Tỉnh lại, Đường Oanh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng trầm tư mà nhìn người kia trong yên lặng. Thái hậu ngồi trên giường, ngón tay gầy xắn ống quần Đường Oanh lên đến trên đầu gối, vết thương khiến người ta kinh hãi đã lộ ngay trước mắt.
Nhìn sườn mặt nàng, Đường Oanh có thể nhận ra nàng đang nhíu mày, có thể nhận ra ánh mắt kia đang thấp thoáng đau lòng. Đường Oanh không hiểu sao lại cảm thấy mình thực sự có lỗi, liền không nghĩ ngợi gì, muốn kéo chăn lại che đi, ngữ điệu như không hề gì: "A nương, đêm qua đã bôi thuốc trị thương rồi, không sao."
Nở một nụ cười, hai chân rút vào trong chăn, lại vội vàng dời tầm mắt, không dám đối mắt với người đang ngồi ngay bên.
Thái hậu liếc Đường Oanh một cái, thần sắc thản nhiên, cũng chẳng lên tiếng nhiều lời, chỉ không nói không rằng xốc chăn lên. Nhận chén thuốc từ tay cung nga, dùng một tấm vải bông thấm vào thuốc, dùng động tác nhẹ nhàng đến vô cùng, từng chút từng chút tra vào vết thương, để lại những cái chạm khẽ đến mức hồ như là ảo mộng.
Tự tay làm chuyện này, liệu có phải nàng kỳ thật cũng không quá để ý đến cái gọi là... chướng ngại tâm lý? Cũng không quá bài xích cái gọi là tình cảm phạm cương thường? Phải không?
Đường Oanh sợ hãi, lo lắng lại không thể rời mắt khỏi Thái hậu, lại nhìn chăm chú, muốn tìm xem liệu có gì khác thường so với khi xưa hay không. Chỉ thấy nàng chuyên chú tập trung, bất chợt lại dừng, gác miếng vải bông xuống khay gỗ, nhẹ nhàng vén ống quần lên cao hơn nữa.
Trên đùi cũng có chỗ bị thương, đây là điều ngoài dự liệu của Đường Oanh. Hôm qua Thanh Đại bôi thuốc cho nàng, ngoài đau ra không còn cảm thấy gì khác. Mà lúc này, dưới đầu ngón tay mát lạnh của Thái hậu, Đường Oanh cảm giác trái tim mình cũng đã nóng lên. Đường Oanh theo bản năng bám lấy mép giường, giọng nói hơi lạc đi: "A nương, ta..." Nàng muốn nói thương thế chỗ