Lương Duyên Tả Ý

Thế giới 4


trước sau

Edit: Voi

- ----

Cửa phòng thí nghiệm vừa đóng lại, Bạch Liêm liền gấp không chờ nổi ôm Nguyễn Lương, dùng hết sức gặm môi đỏ của coi.

Hắn không hiểu trao đổi nước bọt có hàm nghĩa gì, nhưng khi nhìn miệng cô liền muốn hôn, thậm chí muốn dùng dương v*t của mình nhét vào trong miệng cô, nhìn cô phun ra nuốt vào, ngẫm lại hình ảnh kia quả thực cực kỳ đẹp đẽ.

Trong phòng thí nghiệm bày biện hai cái bàn lớn, bên trên bày đầy chai lọ vại bình cùng dụng cụ hóa học, ngăn tủ trong suốt cũng tràn đầy dược phẩm. Đáng chú ý nhất vẫn hai cái giường, nhưng thực chất chỉ có một cái bởi vì một cái còn lại là bàn giải phẫu. Bên cạnh còn có cánh cửa không biết đi đến nơi nào.

Sắc tình liếm láp cánh môi sưng đỏ của Nguyễn Lương.

"Bảo bối, em muốn làm ở đâu? Trên giường, trên bàn, hay là trên bàn giải phẫu?"

Nguyễn Lương nhìn chằm chằm nam nhân đang nói chuyện, không để ý hắn đang nói cái gì, vòng tay lên cổ hắn, dâng lên một cái hôn sâu. Cùng hắn hôn môi tư vị thật ngon đáng chết, hận không thể hút khô nước bọt, đầu lưỡi đều hút đến tê dại, nước bọt theo khóe môi nhỏ giọt ở trên áo blouse trắng.

Bạch Liêm cố sức kéo ra nữ nhân trên người mình.

"Thật không ngờ em mạnh bạo như vậy, đừng nóng vội, chúng ta có rất nhiều thời gian. Cái miệng nhỏ nhanh vậy liền sưng lên, vậy mấy cái kia làm sao bây giờ đây? Hửm?"

Cách vải dệt, hai thân thể dính sát nhau, rất dễ dàng cảm nhận được tiếng tim đập bùm bùm của đối phương, vừa nhanh vừa mạnh.

"Đừng dong dong dài dài như thế, chẳng lẽ trên thực tế anh không được, chỉ có cái miệng?"

Nguyễn Lương đối với biểu hiện hôm nay của Bạch Liêm rất không vừa lòng, cô càng hy vọng hắn có thể nhanh chóng dùng côn th*t xỏ xuyên qua cô, mang cho cô vô hạn khoái cảm, cháu không phải để nghe hắn trêu chọc.

Bạch Liêm tháo mắt kính xuống, đôi mắt sâu thẳm đôi mắt nhìn chăm chú vào mắt Nguyễn Lương.

"Em nói gì?"

Mỗi từ đều chứa sự tức giận trong đó.

Đối mặt với dục vọng, nhất thời nói ra thật lòng nhưng lại quên đây là một người tính toán chi li.

Nguyễn Lương vội vàng xin khoan dung.

"Em nói là anh oai hùng uy mãnh như thế, nhất định sẽ làm em trầm luân ở dưới thân thể anh, em tin tưởng anh nhất định sẽ chứng minh được."

Nói xong, tay kia còn không muốn sống, muốn xoa xoa đúng quần Bạch Liêm.

"Bảo bối...... Tôi sẽ cố gắng chứng minh tôi oai hùng uy mãnh, em cố chịu cho tốt."

Bạch Liêm một phen khiêng Nguyễn Lương đến bàn giải phẫu, đem cô ném ở trên, bắt cô dạng thành hình chữ đại (大), một tiếng "bang" đã thấy tứ chi cô bị dây lưng trói lấy.

Sau lưng là bàn giải phẫu vừa cứng vừa lạnh, bên cạnh là tiểu nhân biến thái.

Nguyễn Lương tức khắc cảm thấy trước mắt một nùi hắc
ám, đặc biệt khi nhìn thấy Bạch Liêm cầm lấy một con dao, cả người đều không tốt.

"Chuyện gì cũng từ từ, đừng dùng dao."

Giãy giụa trong hoang hoang, Nguyễn Lương như một con vịt đang đợi bị làm thịt, duỗi cổ khẩn cầu tha mạng.

Bạch Liêm không một chút dao động, cầm sống dao ở trước mặt cô khoa tay múa chân hai cái, cảm nhận được run rẩy mới cười nhạo một tiếng, sau đó lập tức vung lên rồi hạ xuống, Nguyễn Lương nhắm mắt lại kêu rên.

"Ai u, tui sắp chết."

Tiếng vải dệt bị rách, thân mình chợt lạnh. Nguyễn Lương chậm rãi trợn mắt phát hiện trên người không có vết thương, yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm thả lỏng, cho nên mới nói đang yên đanh lành mắc chứng gì tìm đường chết, khiêu khích hắn.

Bàn tay gầy nắm hai bên nhũ thịt, Bạch Liêm như đang kiểm tra người bệnh, nhìn bên này lại nhìn bên kia, làm da đầu Nguyễn Lương tê dại, trong lòng một trận khủng hoảng, lo lắng hắn một chút không hài lòng liền cầm dao phẫu thuật đem hai luồng thịt khó khăn lắm mới lớn của cô cắt đứt.

Lớn nhỏ vừa phải, một tay có thể nắm giữ, Bạch Liêm thực vừa lòng. Đối với cự nhũ giống bò sữa, hắn một chút cũng không thích, theo như hắn lý giải là vì dinh dưỡng quá thừa, mất công phải chạy bộ.

Theo sau đó, quần đùi màu đen cũng bị cắt, rồi bị ném trên mặt đất.

Bạch Liêm vươn một ngón tay thử độ ẩm hoa huy*t, thế nhưng phi thường trơn, ngón tay tràn đầy chất nhầy, hoa môi cũng dính đầy d*m thủy, thoạt nhìn lấp lánh, làm mê hoặc người.

Đang giả chết Nguyễn Lương cảm giác được gông xiềng trên chân đột nhiên biến mấy, ngay sau đó thanh âm dây lưng cởi bỏ rồi đến khóa kéo, vừa mở mắt liền nhìn vật đấy làm hai mắt ướt át cô, nơi riêng tư khó chịu ngứa ngáy.

Chỉ thấy Bạch Liêm từ đũng quần móc ra gia hỏa nặng trĩu, thân gậy dài dài, gân xanh lượn lờ, hơn nữa đang hùng hổ ngẩng đầu. Rồi sau đó hắn cũng xoay người trèo lên bàn, tách hai chân Nguyễn Lương vắt qua eo hắn, quy đầu nhanh chóng nhắm ngay huyệt khẩu không chút lưu tình mà đi vào.

- ----

Tui sẽ cố gắng edit cho xong thế giới này trong năm nay. Mong là các cô vẫn luôn bên tui. ❤

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện