Đích trưởng nữ nhà Bác Viễn Hầu, chính là nữ tử khiến cả thế gian phải kinh hãi.
Bái đại hiền đương thời làm sư, luyện cung ngựa tập đao thương, cải nam trang, chiến đấu tốt, tính tình hung ác.
A phụ thương yêu ta hai mươi năm, nhưng ông cũng từng chỉ vào ta và nói tính tình hung ác tàn bạo.
A huynh thương yêu ta hai mươi năm, nhưng cũng phân ghế ngồi với ta, không dám nhìn ta.
Bào đệ A Phan cùng ta chạy trốn ngàn dặm, nhưng sau đó lại trốn vào trong góc phòng không muốn gặp ta.
Đệ muội đều kính trọng ta, nhưng bọn họ lại sợ ta hơn.
Các di nương không dám gây sóng gió.
Ta nham hiểm, ta ác độc, ta thân là trưởng tỷ cũng không thân thiết với đệ muội, năm tuổi ta có thể đẩy muội muội vào trong hồ nước, ở học đường đọc sách ta thường xuyên gây chuyện đánh nhau.
Ta uống cạn bầu rượu kia, ta nhẹ nhàng nói một mạch với Phùng tiên sinh.
Ta sắp hai mươi tuổi rồi, không dám nghĩ lại những chuyện đã qua, để ở trong lòng, thật trĩu nặng.
Người trước mắt là nhân tài sáng suốt có năng lực mà nhân gian khó có được, hắn trung thành, hắn nhân tuệ*, hắn được mọi người yêu quý, hắn đơn giản trong sạch.
Ta vốn không được như thế.
*nhân từ và thông minh.
Cảm giác say nổi lên, ta hỏi: "Tiên sinh, người tốt là như thế nào, người xấu là như thế nào?"
Năm ấy ta mười tuổi, quê nhà Vân Xuyên bị nạn hạn hán và châu chấu, lúc trước ta đọc sách sử, nhưng thấy thiên tai cả năm làm dân chúng lầm than, mặc dù trong lòng có thương hại, nhưng cũng khó có thể tưởng tượng, xem ra hiện tại, không hẳn là không có cảm giác "Sao không ăn thịt".
*Câu gốc 何不食肉糜: là câu nói của Tân Huệ Đế (Tư Mã Trung), nói về nạn đói, ngầm chỉ cái nhìn không toàn diện về sự việc.
"Tuế đại cơ, nhân tương thực*."
*Diễn tải thảm cảnh ăn thịt người của người xưa
Ngày tháng ấy, a mẫu mang theo ta và đệ đệ giữ đạo hiếu ở trong nhà tổ mẫu đã mất, lệnh triều đình gửi tới chín đạo, a phụ không thể không tới Việt Châu nhậm chức trước.
A mẫu cùng vài di nương và đệ muội đi theo, mà a huynh ta là đích trưởng tử, tự nhiên cũng phải đi theo.
Trong nhà chỉ có ba mẫu tử ta.
Tiếp đó là đại nạn.
Dân chúng không thu hoạch được một hạt lúa nào, cây cỏ bị ăn sạch sẽ, cổ họng bọn họ như ho ra máu, làn ra thô ráp khô nứt hiện lên từng khe rãnh.
Ánh mắt mọi người nhìn xuống đất vàng trên bờ ruộng.
Lũ trẻ con kia, hai má gầy yếu, da bọc xương, nhưng bụng lại phình lên rất to, thê lương gọi a phụ a mẫu, lời nói đau thương.
Chỉ là không có cách nào, a phụ a mẫu của nó cũng thế, bộ xương gầy khô, cạn khô như hoàng thổ, bụng lớn như trống, dữ tợn đáng sợ.
Ta vụng trộm chạy đi, dùng hết sức lực của bản thân bỏ chạy về nhà, thanh âm run rẩy kêu a mẫu ta làm tường viện cao lên, bảo người hầu tăng cường phòng bị, cho người đi tìm a phụ.
Sẽ không có người trong nạn đói, chỉ có người bị ăn thịt trong nạn đói.
Nhưng a mẫu lại lớn tiếng trách cứ ta, nói ta tính tình hung bạo, nói ta vì tư lợi, nói ta ác độc lạnh bạc.
Đúng vậy, ta là nữ nhi nhà Bác Viễn Hầu, từ nhỏ đã có cuộc sống giàu sang, không nhìn thấy khó khăn của dân chúng.
Nếu cha ta đã đặt kỳ vọng cao lên ta, ta làm sao có thể mặc kệ người trong tộc, bách tính đói chết ở đầu đường xó chợ?
Ta quỳ gối dưới hành lang, khóc lóc cầu xin a mẫu ta, không nên mang toàn bộ lương thực để cứu tế, nếu họ biết chúng ta có lương thực thì sẽ tới cướp bóc; không cần để quản gia đi trấn an dân chúng, bọn họ sẽ biết trong phủ không có gì, chỉ có nữ tử và trẻ nhỏ; không cần tự thân đi cứu tế nạn dân, bọn họ sẽ biết phu nhân tâm tính lương thiện, Mạnh phủ sẽ lâm vào nguy nan.
A mẫu gạt tay ta ra, trách cứ ta không bằng cầm thú.
Đúng vậy, người đời đều tốt.
Trong thành tán dương phu nhân Mạnh thị hiền đức lương thiện, chỉ cần chúng ta ăn ít một chút, chỉ cần chúng ta không lãng phí, chỉ cần chúng ta phái ra đủ nhân thủ, mọi người cùng chung hoạn nạn, thiên tai sẽ qua đi.
A mẫu để ta và a đệ phát cháo ở bên đường, để ta thấy được người có bộ dáng cơm không đủ no là như thế nào.
Ta không cảm thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Những người đó không phải là đang nhìn ân nhân, mà đang nhìn đồ ăn.
Mạnh gia do cha ta gầy dựng, hiển nhiên giàu có và đông đúc.
Nhưng có giàu có thêm nữa, thì làm thế nào để nuôi dưỡng toàn bộ nạn dân?
A phụ phái người tìm chúng ta, bị a mẫu cự tuyệt.
A mẫu nói: "Mạnh gia là Mạnh gia của Vân Xuyên, ta thân là nữ tử Mạnh gia, như thế nào có thể vứt bỏ dân chúng ở nơi này?"
Từ đó trở đi, ta biết, a mẫu nhất định sẽ chết.
Sự thiện lương của a mẫu là một loại độc, bà bỏ qua sự bất lực của ba người nữ tử