Ta vào trong ngục gặp Phùng tiên sinh.
Hắn quả thực là hiền nhân mà người khác vẫn luôn ca tụng, ngồi ngay ngắn trong ngục, quần áo sạch sẽ, mũ nón chỉnh tề, dù cho bản thân ở trong nhà lao, cũng vẫn mang theo phong mạo* thong dong.
*phong thái và diện mạo
Binh lính canh gác đã có sự nhắc nhở của ta, không dám bất kính với tiên sinh, phòng giam sạch sẽ, lúc ta tiến vào đúng lúc binh lính đang mang đồ ăn mới lên, nhìn thấy ta tới, vội vàng hành lễ.
"Tiên sinh vẫn không chịu dùng cơm sao?"
Binh lính trả lời: "Vâng, tiên sinh tự ngồi vào trong, đã năm ngày nay nước cũng chưa động vào.
Huynh đệ chúng tiểu nhân mỗi ngày đều tới tửu lâu mua thức ăn mới để đưa lên, nhưng tiên sinh vẫn không chịu dùng, nên đành phải đem xuống."
Ta sai người cầm tới một bầu rượu, đi vào phòng giam.
Mí mắt Phùng Thanh cũng chưa hề động, ta cũng không trách.
Hai chén rượu, ta đặt trên bàn dài, cung kính ngồi xổm xuống, nói với hắn: "Phùng tiên sinh, Mạnh Ngọc trước đây từng tới thăm hỏi quý phủ, cùng phu nhân và công tử nói chuyện phiếm một lát."
Phùng Thanh cũng không động đậy.
Ta rót đầy chén rượu, nói: "Ta có nghi hoặc, có thể phiền tiên sinh giải thích được không?"
Hắn im lặng một lát, nhìn về phía ta, nói: "Tướng quân chính là người có mệnh thừa thiên, ân sư thu nhận lúc đó là người tài đức, không biết như thế nào lại có thể tìm tới ta để giải thích nghi hoặc?"
Ta nhìn sắc mặt xanh trắng của hắn, hai ngày này, chắc là cực hạn cao nhất của hắn.
Ta uống chén rượu, đây là rượu được mua từ tửu quán Tây thành, hương vị cũng không quá ngon, nhưng đường hành quân gian nan, vật tư khan hiếm, có thể uống rượu như vậy đã là khó có được rồi, làm sao lại có thể xoi mói được đây?
Ta hỏi: "Trước kia văn võ bá quan trong triều đều là hạng người ngồi không ăn bám, tiên sinh là người trong đó, lại càng hiểu được nội tình.
Mạnh Ngọc không hiểu, tiên sinh là người ngay thẳng chính trực như thế, lại như thế nào giữ chức Đại Lý tự khanh mà chưa từng bị gán tội?"
Triều đình mục rữa thối nát, người sáng suốt là kẻ đáng chết nhất.
Chắc là Phùng Thanh không nghĩ rằng ta sẽ hỏi vấn đề như vậy, lại có thể nở nụ cười, chỉ là ý cười đó còn mang theo sự miễn cưỡng vô lực: "Vua không nói, quần thần nịnh nọt, bọn họ chỉ cần một cái bia ngắm, đến trấn an dân chúng, đến cai trị toàn bộ dân chúng, làm cho tình cảnh trở nên đen tối, chỉ có một phần ánh sáng."
Đáng tiếc dù hắn hiểu rõ dự định, nhưng cũng không giãy giụa được.
Ta có chút đăm chiêu: "Bọn họ căm ghét tiên sinh, nhưng cũng không bắt tiên sinh, chỉ vì ý dân cuồn cuộn, làm cho bọn họ e ngại đúng không?"
Phùng Thanh: "Đúng vậy.
Ngày xưa ta từng vì dân chúng, đánh con cháu thế gia ỷ thế hiếp người ở bên đường.
Thế gia muốn bắt ta hỏi tội, là dân chúng ở sau bảo vệ ta.
Sau khi ta rời chức, dân chúng vạn người đưa ô*.
Ân sư để ta nhậm chức ở Đại Lý tự, dân chúng cùng nhau chúc mừng, vì cuộc sống của bọn họ đang ngày càng tốt hơn, cuối cùng bọn họ nghênh đón được một vị quan thanh liêm, bọn họ không còn bị người khác ức hiếp sau đó lại không cầu được trời, không xuống được đất nữa**.
Dân chúng chân thành đối đãi như thế, ta có chết cũng không thể phụ."
*万民伞: Những chiếc ô do các nhà nho ngày xưa tặng để ca ngợi đức độ của các quan địa phương.
Trên ô có nhiều dải lụa nhỏ, trên đó viết tên người được tặng.
Nếu khi viên chức đó bị cách chức, giáng chức mà vẫn có người dân địa phương đưa ô, thậm chí chặn ghế