Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 32: Tôi trốn tránh


trước sau

Lông mi dài khẽ run rẩy, tôi giật mình tỉnh lại, vội vàng đẩy Tô Mạc Phi ra lùi về phía sau, mãi đến khi lưng chạm sát vào vách nham thạch.

Tô Mạc Phi cũng phản ứng lại, mặt đỏ bừng, ngốc nghếch nhìn tôi nói: “Taị hạ, taị hạ không phải, không phải cố ý. . . . . .” Tôi cũng vội vàng gật đầu, trên mặt cũng nóng bừng, ngực đập thình thịch: “Ừ, là ngoài ý muốn, chỉ do bất ngờ. Chúng ta coi như không có xảy ra đi”

Lời của tôi vừa nói dứt, trong động yên tĩnh hẳn lại.

Qua một lúc lâu sau, dường như ánh sáng ảm đạm ngoài cửa động len lỏi vào chiếu rọi lên gương mặt Tô Mạc Phi, sắc mặt anh cũng ảm đạm hẳn. Anh ta nhìn tôi không hề chuyển mắt, rồi sau đó gật gật đầu: “Phải, tại hạ nhớ kỹ.”

Tôi lén thở dài một hơi. Ngoài trừ Lâu Tập Nguyệt, muốn tôi thân cận cùng với người khác, thực sự tôi không tiếp nhận được..

Khi đó tôi ngượng ngùng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, vì sao trước kia Triệu Đan làm những chuyện đó đối với tôi, tôi lại sợ hãi lẫn chán ghét, mà Tô Mạc Phi làm như vậy với tôi, trong lòng tôi lại ngượng ngùng mà không có chán ghét, thậm chí, cũng không hề giận.

Lời tuy nhiên nói là như vậy, nhưng mà không khí xấu hổ trong động cũng không tan đi chút nào. Tôi khẽ ho một tiếng, nói: “Muội, muội đi ra bên ngoài hít thở không khí.” Nói xong, cánh tay ở sau lưng chống vào vách nham thạch dùng sức chống trên đỉnh đầu muốn chống đỡ thân mình, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”, cả kinh khiến tôi ngây dại.

“Đường cô nương cẩn thận!” Tô Mạc Phi bất chấp xấu hổ, nhào tới ôm chặt thân mình tôi, dùng sức kéo vào lòng ngực anh. Tôi cũng không kịp nhăn nhó, kinh ngạc quay đầu lại xem, chỉ thấy mấy luồng sáng chói mắt theo vách tường vỡ tan đó mà ùa vào.

Tô Mạc Phi rất bình tĩnh buông tôi ra, khom người quan sát, vươn tay liên tục gõ vào thạch bích, hòn đá to nhỏ từ từ rơi xuống, ánh sáng chiếu rộng sáng khắp động. Tô Mạc Phi thò đầu ra xem, mừng rỡ quay đầu lại nói với tôi: “Đường cô nương mau đến xem.”

Tôi hoài nghi lên tiếng trả lời rồi bước tới xem, vươn đầu ra bên ngoài nhìn. Tầm mắt bất ngờ bị ánh sáng rực rỡ đâm thẳng vào mắt, dần dần trở nên rõ ràng chút, khi tôi nhìn thấy cảnh sắc ngoài động, ngay cả hít thở cũng trì hoãn lại. Hơn nữa ngày không nỡ dời tầm mắt, tôi ngây ngốc hồi lâu, rốt cục chịu quay lại nhìn Tô Mạc Phi hỏi: “Chúng ta còn chưa có chết phải không? sao mà đã đi tới tiên cảnh ?”

Tô Mạc Phi nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt trong veo, “Không phải tiên cảnh, là thế ngoại đào nguyên.” Anh ta làm cho cửa động to hơn chút, đến khi có thể một người đi qua, ngoái đầu nhìn lại tôi nói: “Tại hạ xuống trước xem sao, nếu không có việc gì, Đường cô nương hẵng xuống” Nói xong không đợi tôi trả lời, nhún người nhảy xuống, nhẹ nhàng ổn định rơi trên đám cỏ xanh biếc.

Tôi ở trong thạch động quan sát nhìn thấy anh ta đi chung quanh thăm dò, nhịn không được cũng tự mình nhảy xuống theo, hai chân mới vừa chạm đất thì bỗng nhiên thấy mềm nhũn về phía trước, loạng choạng nghiêng ngả, khoảnh khắc này được Tô Mạc Phi liếc mắt nhanh tay đỡ lấy. Tô Mạc Phi khẩn trương nói với tôi: “Đường cô nương do lâu lắm không có đi lại, cho nên đi đứng không vững.” gương mặt tôi ửng hồng. Sao mà ở trước mặt anh ta lúc nào tôi cũng như cục bột? Trong lòng nghĩ như thế, tôi rất chi là ngại ngùng rút bàn tay được anh đỡ lấy về, thấp giọng nói tiếng ‘cảm ơn’

Tô Mạc Phi cũng không để ý gì nhiều, vọng mắt nhìn chung quanh, tiếp tục nói: “Xem chừng, nơi này hẳn là không có những người khác. Không nghĩ tới sau vách tường vậy mà còn có động tiên.”

Giờ phút này, trước mắt rộng mở trong sáng, đồng cỏ xanh biếc vô biên vô hạn, giống như là tấm thảm xinh đẹp, trên thảm thêu nhiều đoá hoa đủ màu sắc, đón gió lay động, sắc thái sặc sỡ. Một dòng suối trong vắt thấy rõ từng tảng đá lớn nhỏ, nước chảy róc rách từ trong rừng cây chảy qua, khúc chiết quanh co. Bên dòng suối hoa nở tươi đẹp, sáng rỡ đẹp vô cùng, hoa đào khiến cho vô cùng thanh nhã, gió phớt quá, từng cánh hoa rơi xuống khiến cho mặt suối đỏ bừng dập dờn từng mảng đỏ tươi.

Tôi nhìn thấy cảnh đẹp, hít thở không khí không hề nhiễm bụi trần, có chút thất thần đi về phía trước dọc theo dòng suối nhỏ, đi vào cánh rừng kia. Ngẩng đầu nhìn vô số hoa che lấp ánh mặt trời giữa bầu trời, bước chân của tôi cứ vô ý thức mà đi về phía trước, bỗng nhiên vô cùng ngạc nhiên phát hiện, càng đi về phía trước càng nóng, hình như từ mùa xuân đi tới hạ, đi thêm đoạn đường ngắn nữa, độ ấm từ từ thành lạnh, như là vào thu. Mà hoa nở trên cây cũng biến thành trái cây đỏ rực.

Tôi mơ hồ cảm thấy mấy trái cây này rất quen mắt, suy nghĩ một chút nữa, bỗng nhiên nhớ lại, là khi ở chổ của Diệp Linh, Lâu Tập Nguyệt hái cho tôi ăn qua quả táo. Có ăn rồi! Tôi vui sướng chạy tới dưới một gốc cây, lựa chọn trái cây chín đỏ, nhẹ nhàng nhảy thân lên, khoảng khắc tay chạm vào trái cây, bị tiếng thét kinh hãi khiến cho hoảng sợ.

“Cẩn thận!”

Trong khoảng chớp mắt, thân thể của tôi bị người nào ôm lấy chuyển qua bên cạnh, chỉ thấy một bóng đỏ như tia chớp từ sau lá cây nhảy ra ngoài, ác độc chuẩn xác cắn lên cánh tay Tô Mạc Phi che trước người tôi.

“Có rắn?” Tôi hoảng sợ kêu lên. Tô Mạc Phi bình tĩnh bắt lấy con hồng xà đó, thân rắn vặn vẹo ở giữa không trung, sau bất động. Chân mới vừa chạm đất, tôi vội vàng xoay thân giữ chặt tay Tô Mạc Phi, nhìn thấy miệng vết thương thật sâu vết răng, ngay cả tim đập cũng ngừng. Hai dấu răng trên vết thương hơn phân nữa có độc của rắn, trong lòng thầm tính..

“Tại hạ không sao.” Tô Mạc Phi mở miệng nói, vẫn giọng điệu ôn hoà như trước, nói xong tự nâng tay mình điểm mấy chổ huyệt đạo, sắc mặt cũng hơi trắng bệch. “Huynh ngồi xuống trước” Tôi vội vàng dìu anh ta ngồi xuống đất, kéo cánh tay anh ta, không chút do dự cúi đầu mút lên miệng vết thương.

Tôi có thể cảm giác được, khi cánh môi tôi dán lên làn da anh, thân thể Tô Mạc Phi bỗng nhiên cứng ngắc. Tôi dùng sức hút, trong miệng đầy mùi ghê tởm khiến dạ dày tôi cuộn trào. Sau khi nhổ ra mấy ngụm máu, ngay cả vết máu trên khoé miệng cũng không kịp lau, xoay người bàn tay hơi do dự hướng về xác rắn, thoáng chần chờ trong chớp mắt, rồi sau đó không chút do dự nhặt nó lên, xé bỏ da rắn mổ bụng lây viên mật rắn đưa cho Tô Mạc Phi, nói: “Huynh trước ăn nó đi.”

Tô Mạc Phi rõ ràng giật mình, sau cũng không nói nhiều lời, đón nhận mật rắn nhắm mắt nuốt hết xuống. Tôi lại chạy đến vùng quanh chổ tảng đá lớn, hái vài cọng thảo dược đem về, nhai nát đắp lên miệng vết thương, xé vải tay áo băng bó lại, vừa băng bó vừa liếc mắt nhìn anh ta, cười nói: “Cũng may không phải rắn kịch độc”

Tô Mạc Phi ngưng mắt nhìn tôi không chớp, trong đáy mắt loé sáng, hỏi tôi: “Đường cô nương tinh thông Kì Hoàng chi thuật [1]?” Tôi bật cười lắc đầu “Không không, muội chỉ có chút hiểu biết đối với rắn độc.” Lời nói dừng một chút, háo hức giảm xuống, vừa quấn mảnh vải vừa nói : “Trước đây, Bạch Khiêm hay thích đem rắn bỏ vào trong chăn khiến muội sợ. Khi đó muội rất sợ, sợ là rắn độc thì thảm rồi, cho nên cũng xem không ít sách thuốc”. Nói tới người này, tôi bỗng nhiên nở nụ cười cười “Kỳ thật bây giờ ngẫm lại, mỗi lần Bạch Khiêm đều là dùng rắn không có độc. Cậu ta chẳng qua chỉ muốn hù doạ cho muội sợ… . ..” Hốc mắt nóng dần lên, ngực đau khó thở. Bạch Khiêm chưa từng làm chuyện tổn thương tới tôi, cậu ấy chỉ đơn giản vì ghen tị, vì sao tôi như thế mà có thể dễ dàng làm đồ đệ sư phụ.

“Đường cô nương.” Tô Mạc Phi nhẹ gọi kéo tôi về hiện tại, tôi giả bộ sửa sang lại tóc mai, quay người đi vội vàng lau nước mắt đọng nơi khóe mắt, quay đầu lại cong khoé miệng cười nói với Tô Mạc Phi: “Chúng ta về sau có lẽ đừng gặp mặt nữa.”

Tô Mạc Phi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, thần sắc ngơ ngác hỏi: “Vì sao?” Tôi cười cười, mang theo chút giọng điệu trêu chọc nói: “Bởi vì mỗi lần huynh sau khi gặp mặt muội, không phải muội gặp chuyện không may, thì huynh gặp chuyện không may.” Tô Mạc Phi nét mặt vô cùng phức tạp nhìn tôi, sau một hồi, cúi đầu nói khiến tôi không thể không nghe thấy: “Thế nhưng, tại hạ muốn gặp cô.”

Thế nhưng, tại hạ muốn gặp cô nương.. . . . . . ? !

Trong lòng giống như bị cái gì đó hung hăng đụng vào, có chút miêu tả sinh động khó nói trong đầu. Tôi giống như trốn tránh mà hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, nhìn thấy Tô Mạc Phi nói không trôi chảy: “Tô công tử, huynh, huynh đói bụng chăng, muội đi hái chút quả. . . . . .” Chân bỗng nhiên dẫm phải hòn đá phía sau, chật vật ngã xuống

Tôi còn không kịp trở mình, Tô Mạc Phi kêu tiếng sợ hãi “Đường cô nương!”, nhào tới đỡ lấy tôi, trong khoảng khắc tay anh ta đụng vào tay tôi, tôi vội đẩy anh ta ra. Tô Mạc Phi sững ngốc, tay vươn ra cứng đờ hồi lâu. Tôi không khỏi cảm thấy hơi có lỗi. Trong đầu rối loạn, tôi nghĩ vẻ mặt của tôi so với anh ta có khi còn ngốc hơn.

Tô Mạc Phi đối với tôi, sẽ không phải . . . . . ý nghĩ này trong đầu chạy qua trong khoảnh khắc đó đã bị tôi đập tan ở trạng thái mới nảy sinh. Tôi tận đáy lòng đang cười cười giễu mình. Làm sao có thể? ý tứ Tô Mạc Phi nói câu đó cùng như thường ngày tôi ăn mấy món không hợp khẩu vị, nhưng lại ngại Bạch Khiêm ở đây nên không xuống bếp, nghẹn nói cũng không được, tâm tình cũng giống như vậy. Tôi nói không cần gặp nữa, anh ta liền khách sáo nói muốn gặp. . . . . . Tôi sợ run cả người, càng không dám nghĩ thêm phần nào nữa. Coi như là như thế đi, Đường Tự, cái gì cũng đừng nghĩ, đừng nghĩ.

Chỉnh đốn lại tâm tình, tôi ngưng mắt quan sát vẻ mặt Tô Mạc Phi co quắp ở trước mặt, khẽ rũ tầm mắt, thấp giọng nói: “Chân của muội hình như bị trật rồi.” Tô Mạc Phi sợ run trong nháy mắt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngồi xổm người xuống, bắt tay hướng về chân của tôi, khi chạm tới hơi chần chờ chút, ngước mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng cầm chân tôi nói ‘ nhịn một chút’, nói xong, ngón tay dùng sức.

“A!”

Chỉ kêu nửa tiếng, tôi liền cắn môi dưới không hề hé răng, mặc anh ta xoay chân tôi vài cái, thân thể kéo căng, trên trán ứa mồ hôi lạnh. Đợi cơn đau đớn trôi qua, tôi mới nới cánh môi ra, hít thở sâu. Tô Mạc Phi thân thiết hỏi tôi: “Đường cô nương cảm thấy thế nào?” Tôi đỏ mặt gật gật đầu: “Không có việc gì” chống đỡ đứng dậy.

Vết thương chân kia mới vừa chạm đất, một cơn đau nhói lên, trên mặt tôi cố vờ không, ra vẻ không ngại chỉ vào con đường uốn lượn theo sơn đạo, nói với anh ta: “Tô công tử, chúng ta thử đi từ nơi này xem, có lẽ có thể đi lên.” Tô Mạc Phi gật đầu: “Chân Đường cô nương có muốn hay không. . . . . .” Tôi hiểu ngay lời anh ta nói, lắc lắc đầu: “Không cần, muội sợ sư phụ sốt ruột, muốn nhanh lên đem Tam Sinh hoa đưa trở về.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã hối hận. Thầm mắng bản thân mình thật là ‘chuyện người ta không muốn nhớ tới mà cứ nhắc tới’. Tam Sinh hoa là của Tử Thần phái bọn họ, tôi không những làm ‘kẻ trộm’ bá đạo lấy đồ không nói rồi, còn nói như là được danh chính ngôn thuận vậy. Tôi ngượng ngùng nhìn trộm liếc về phía Tô Mạc Phi, thình lình chạm phải ánh mắt anh ta, chột dạ cúi đầu.

Tô Mạc Phi nhìn thấy tôi, giọng điệu chân thành: “Đường cô nương không cần lo lắng. Tam Sinh hoa này, tại hạ ngày sau sẽ tìm Lâu giáo chủ đòi về.”
Ngụ ý là, khi Tam Sinh hoa ở trong tay tôi, anh ta sẽ không cưỡng đoạt. Tôi hiểu anh ta như thế này đã là nhượng bộ rất lớn, ít nhất sẽ không khiến cho tôi khó ăn nói với Lâu Tập Nguyệt.

Tôi há miệng thở dốc nghĩ nói tiếng cám ơn với anh ta, rồi lại không biết nói từ đâu. Nhìn khuôn mặt tuấn tú anh lãng, và ánh nhìn chăm chú dịu dàng, trong lòng tôi như có một góc nào đó mềm xuống.

Cùng một chổ với Tô Mạc Phi, trong lòng tôi mới cảm thấy thả lỏng, không cần lo lắng anh ta sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo, hoặc là mánh khoé đùa giỡn tâm cơ. Mà cùng Lâu Tập Nguyệt ở cùng một chỗ, trái tim tôi thường thường bị treo lên cao cao như diều, giống như sợ có một con gió sẽ cắt đứt dây diều, tìm không thấy bất cứ thứ gì có thể dựa vào. Nhưng mà, sợi dây dịu dàng ôn nhu của Lâu Tập Nguyệt, hắn chỉ cần cho tôi một chút, tôi có thể hạnh phúc đến quên mình, cam tâm tình nguyện vì hắn ràng buộc.

Tôi ở tại chỗ chờ Tô Mạc Phi mang Lam Ảnh kiếm tới, chẳng qua chỉ một lát, thân ảnh anh tuấn đó dĩ nhiên xuất hiện dưới bóng cây, bước chân vội vàng hướng về phía tôi đi tới.

“Đi thôi, Đường cô nương.” Tô Mạc Phi đứng ở trước người tôi nói. Tôi đáp lời, cất bước đi theo sau anh ta. Tôi tận lực ra sức để bước đi mình đi đường nhìn không kỳ quái, nhưng mà đau đớn ở mắt cá chân tôi không dần dần biến mất, ngược lại càng sưng phù đau đớn khó chịu..

Tôi đi càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, Tô Mạc Phi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía tôi, ánh mắt lóe ra lời úp mở khó nói, cúi người xuống, nói với tôi: “Đường cô nương, chậm nữa trời sẽ tối.” Tôi nhìn bóng dáng anh ta, lại nhìn sơn đạo thật dài gập ghềnh trước mặt, tưởng tượng đến chỉ cần có thể đi lên có thể nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt, ý nghĩ nhớ hắn so với ngại ngùng cao gấp đôi.

Tôi đi đến trước tấm lưng của Tô Mạc Phi, mặt đỏ tai hồng mà nằm lên. Tô Mạc Phi nhẹ đứng dậy, giống như tôi nặng không hơn một cân. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng phía trước, thi triển khinh công như giẫm trên đất bằng, tôi chậm chạp áp chế sốt ruột trong lòng, nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Tô công tử, huynh vì sao vào Tử Thần phái?” Tô Mạc Phi trả lời tôi: “Tại hạ từ nhỏ là cô nhi, được chưởng môn thu dưỡng.” hoá ra không khác gì tôi lắm.

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, cảnh sắc ven đường giống như bay lùi về phía sau. Đầu óc tôi bị đung đưa khiến chóng mặt, không tự giác mà quàng tay lên vai anh ta, nghĩ nghĩ nói: “Tô công tử, nếu huynh không muốn gặp mặt vị Kiếm quỷ, vậy đem Lam Ảnh kiếm đưa cho muội đi. Muội mang về để cho y tu bổ sau trả lại cho huynh.” Theo y như tôi dự đoán, Tô Mạc Phi không có từ chối thẳng. Nhìn thấy anh ta rất trân quý Lam Ảnh kiếm, nghĩ ít nhất mình cũng có chút tài cán vì anh ta làm chút chuyện gì đó, tôi lại nói tiếp “Lam Ảnh kiếm là bởi vì do muội làm hỏng, muội hẳn là . . . .”

“Cô nương không cần như vậy.” trong tiếng nói Tô Mạc Phi như có gì áp lực, giọng điệu thường thường nói: “Đường cô nương, cô không cần vì cảm tạ tại hạ mà làm như vậy.” Tôi ngây ngốc nhìn ánh mắt anh ta khi quay đầu lại nhìn tôi, nghe thấy anh ta nói: “Tại hạ cứu cô, sẽ không vì muốn cô nương hồi báo.” Bị anh nhìn rõ tâm tự, tôi có chút ngượng ngùng, mở miệng đang muốn nói chuyện, Tô Mạc Phi đã quay đầu lại

Sau đó, hai người ai cũng chẳng hé răng thêm từ nào, chỉ còn tiếng gió buồn tẻ lấp đầy lổ tai

Mắt nhìn sắc trời dần dần tối sầm xuống, Tô Mạc Phi vì an toàn bước chân cũng hoãn chậm lại. Ngay tại đây, tôi lướt nhìn qua bả vai anh ta, cả kinh ‘a’ một tiếng. Vừa khéo vừa đi qua đoạn uống cong, tầm mắt tôi bỗng nhiên nhìn thấy toà nhà như trấn nhỏ ẩn núp nơi rừng núi rậm rạp. Tôi hưng phấn vỗ bờ vai anh, chỉ chỉ phía trước, “Tô công tử, nơi đó có tòa thôn.” Đã có thôn trấn còn có người ở, cũng có thể tìm người hỏi đường ra khỏi cốc.

Tô Mạc Phi tăng tốc bước chân chạy về thôn trấn. Sơn đạo dần dần trở nên bằng phẳng, xuyên qua rừng cây, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh hồ nước trong suốt, lưng anh mang tôi đã đang muốn lướt qua, rồi bỗng nhiên một tiếng thét chói tai phá tan yên tĩnh bốn phía.

Tô Mạc Phi khó khăn lắm dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại về phía âm thanh truyền tới, tôi mạnh bạo dùng tay che mắt anh ta.”Đừng nhìn!” khi tôi nói chuyện, mặt đỏ ửng — ngay trong hồ nước cách đó không xa, có một cô nương ôm ngực trên người không mặc gì, đang ngồi chổ nước cạn, hoảng sợ mở to mắt nhìn tôi cùng Tô Mạc Phi hai vị khách không mời mà tới.

Tôi thở sâu, vẫn duy trì động tác che mắt Tô Mạc Phi, nghiêng đầu nói với cô gái ngồi trong nước đang hoảng sợ nói: “Rất xin lỗi, cô nương, chúng ta không phải cố ý đâu. Cô cứ tiếp tục, tiếp tục.” nói xong, đang muốn nói ý bảo Tô Mạc Phi xoay người lại, lại bị tiếng bước chân ồn ào ở phía sau khiến giật mình.

“Trân Châu, làm sao vậy? !” Một tiếng nói già nua truyền tới, nhưng chỉ giây lát, từ sau rừng chạy ra mấy người, nhìn thấy tình hình này đều là phẫn nộ, vây khốn tôi cùng Tô Mạc Phi lại.

“Làm sao người ngoài tới đây? Dám vô lễ khinh bạc nữ nhi tộc trưởng!”

Tôi nhìn vị lão giả mở miệng, khoé miệng vừa nhướng đã bị Tô Mạc Phi giành nói: “Thật có lỗi, chúng tôi chỉ là đi ngang qua. . . . . .” Vị cô nương gọi là Trân Châu nhanh chóng được quấn kỹ trong quần áo, nhào vào lòng lão giả, nấc nghẹn ngào nói: “Trưởng lão, con đang tắm, bọn họ bỗng nhiên liền xông vào. Con, con. . . . . .” con gái khóc càng thê lương, lão giả tức giận đến nỗi mặt mày già nua cũng đỏ bừng.

“Thật to gan.” Ông ta mở to hai mắt, hung hăng trừng Tô Mạc Phi nói, “Ngươi dám. . . . . .”

“Chậm! Chậm!” Tôi cuống quít ra tiếng, từ trên lưng Tô Mạc Phi trượt xuống, nhiễu qua trước người anh ta giải thích với những người đó: “Anh ta cái gì đều không thấy, thật sự.” Lòng tôi nghĩ bị một cô nương nhìn, dù sao cũng không có gì tổn hại đến danh tiết. Ai ngờ tôi vừa mới dứt lời, lão giả kia đã nghiêm nghị gằn từng tiếng nói: “Người khinh nhờn thánh nữ, dựa theo tộc quy, phải lấy đi hai mắt.” Khi nói chuyện, thân hình gầy chợt lóe, đã muốn bổ nhào vào trước mặt tôi.

Một bàn tay từ phía sau tôi vươn tới, bình ổn chuẩn xác đỡ lấy một chiêu của lão giả. Sắc mặt ông ta khẽ biến, giấy lát sau lại vây công lên. Tô Mạc Phi bất đắc dĩ cùng ông ta đánh nhau, khi thì chỉ thủ chứ không tấn công nhưng cũng không rơi vào thế yếu. Tôi lúc này mới biết hoá ra Tô Mạc Phi ngoài trừ kiếm thuật giỏi, chưởng pháp cũng rất tốt.

Hai bóng dáng dây dưa cùng nhau, tôi cố gắng căng mắt mới nhìn rõ chiêu số của bọn họ, bỗng nhiên, hai người tách ra nhảy về hai hướng khác nhau. Tôi bất chấp chân đau, bước nhanh đi đến bên người Tô Mạc Phi, “Huynh không sao chứ?” Tô Mạc Phi còn không có mở miệng, lão kia đã mở miệng nói: “Công tử bản lĩnh tốt.” khi nói chuyện ánh mắt nhìn anh ta đã có chút khác biệt, quay đầu lại cùng mấy người ở phía sau xầm xì to nhỏ.

Tôi nhìn trang phục của bọn họ không giống dân thường, còn có tộc quy kia, cũng đủ tàn nhẫn, vì thế lặng lẽ kéo ống tay áo Tô Mạc Phi, nháy mắt ý bảo anh ta đi mau thôi. Tô Mạc Phi hiểu ý, đang muốn xoay người, bỗng nhiên nghe thấy vị lão giả kia nói: “Hai vị, nếu lên trên nữa chính là khí độc rừng, ta xin khuyên các ngươi đừng tự tiện xông vào. Đường xuất cốc, chỉ có người Da Ma tộc mới biết được.”

Tôi nhất thời hậm hực chẳng lẽ cứ thế này mà đã bỏ một nửa đường, rụt chân về, quay người nhìn về phía bọn họ. Tô Mạc Phi ôm quyền với lão, khách khí hỏi han: “Mong rằng tiền bối cho hay.” Lần này, lão giả kia lại đồng ý nói, gật đầu chỉ vào người tôi nói: “Được, ta nói cho cô nàng.”

Tôi mẫn cảm nhận thấy trong lời nói ông ta có ẩn tình, vội vàng giữ chặt Tô Mạc Phi đang muốn nói lời cảm tạ, lạnh giọng nói hỏi: “Còn vị đồng bạn này thì sao?” Lão giả cười ngạo nghễ: “Vị công tử này nếu có thể thắng được đệ nhất lực sĩ Cáp Lạp trong tộc của ta, có thể cưới vị Trân Châu cô nương này, trở thành tân tộc trưởng.”

“Không được!” Tôi vừa nghe, không hề nghĩ ngợi ngay tức khắc lớn tiếng phản đối. Lão giả nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Cô là thê tử của hắn?” Tôi ngẩn ra, cuống quít lắc đầu. Lão giả giãn mày ra, không kiên nhẫn nói: “Vậy cô phản đối cái cái gì?” Tôi duỗi cánh tay đem Tô Mạc Phi che ở phía sau, liếc nhìn ông ta trả lời: “Tôi. . . . . .”

Tô Mạc Phi từng bước qua người tôi đi về trước, ôn hòa lễ độ nói: “Đa tạ ý tốt của tiền bối. Nhưng mà, tại hạ không thể nhận.” “Vì sao?” chân mày lão giả lại thành một đường thẳng. Tô Mạc Phi nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng khiến da đầu tôi tê dại, nói: “Phu thê phải thật lòng thật dạ với nhau. Tô mỗ mặc dù cưới vị cô nương này, cũng chỉ cô phụ nàng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện