Tô Mạc Phi nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng
khiến da đầu tôi tê dại, nói: “Phu thê phải thật lòng thật dạ với nhau.
Tô mỗ mặc dù cưới vị cô nương này, cũng chỉ cô phụ nàng.” Tôi kinh ngạc
nhìn dõi vào mắt anh, trong đầu loạn cào cào, sau đó cố gắng lấy lại
bình tĩnh, tôi quay đầu đối vị lão giả nói: “Chuyện đó, là anh, anh ta
không muốn cưới . . . . .”
“Lão phu hiểu được” Lão giả gật đầu, thản nhiên nhìn về phía Tô Mạc Phi nói: “Công tử nếu không muốn, lão phu
cũng không cưỡng cầu.” Ông ta nhìn sắc trời, nói: “Đêm nay sợ là có cơn
mưa to, nhị vị nếu không chê, mời ở lại trong làng, đợi ngày mai sau Xã
Nhật Tiết [1], người trong tộc sẽ dẫn hai vị ra khỏi cốc.”
Tôi cùng Tô Mạc Phi đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu, theo sau lão giả đi vào, dần dần trời xâm xẩm tối bao phủ toàn bộ làng.
Vào cổng làng, dọc theo đường đi tôi cùng Tô Mạc Phi nhận hết mọi ánh nhìn chăm chăm của mọi người. Thiệt nhiều
người tộc Da Ma ngừng ngay công việc bận rộn trong tay, xếp hàng hàng
loạt lần lượt nhô đầu ra khỏi nhà trúc, đánh mắt nhìn hai người xa lạ,
thậm chí có mấy cậu bé còn vui cười đi theo phía sau chúng tôi, mở to
mắt nhìn vô cùng tò mò.
Tôi bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, nằm ở trên lưng Tô Mạc Phi, để sát vào lỗ tai anh, thấp giọng hỏi: “Tô
công tử, muội cảm thấy là lạ. Bọn họ. . . . . .” Nhận thấy sự lo lắng
của tôi, Tô Mạc Phi nhanh đáp lời: “Đường cô nương không cần lo lắng.
Tại hạ từng nghe chưởng môn nhắc tới, từ xưa quả là có một tộc người gọi là Da Ma, người trong tộc này am hiểu Kì Hoàng thuật, dân phong thuần
phác, lại hiếm khi biểu lộ ra trước mặt người khác. Chưởng môn hẳn là
cũng không nghĩ tới, bọn họ vậy mà định cư ở trong thâm cốc phía sau Lục Gia bảo.”
Tô Mạc Phi tiếng nói bình tĩnh lọt vào
tai tôi dường như có tác dụng trấn an, tôi nghe anh nói xong, trong lòng cũng hiểu, không còn cảm thấy bất an nữa.
Cổ Lỗ cho người sắp xếp chổ ở xong liền
cáo từ. Vị cô nương gọi là Trân Châu vẫn lẳng lặng đi ở sau, lúc này
đứng ở ngoài cửa phòng Trúc, do dự không có rời đi. Tôi thấy nàng liếc
mắt nhìn trộm Tô Mạc Phi một cái, sau đó cúi đầu, vội vàng đẩy cửa chạy
đi ra ngoài. Tôi lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạc Phi, anh chỉ chăm lo đỡ tôi ngồi xuống, đối với hành động khi nãy của Trân Châu hoàn toàn không
thấy. Trong lòng tôi dâng một tư vị không nói nên lời.
Tô Mạc Phi rót cho tôi một chén nước, đặt vào trong tay tôi, nói: “Tại hạ ở ngay phòng bên cạnh, Đường cô nương
nếu cảm thấy có gì khó khăn, có thể gọi tại hạ lại đây.” Tôi gật đầu. Cổ Lỗ bố trí cho tôi cùng anh ở hai gian phòng Trúc gần nhau. Tô Mạc Phi
nói xong, lại nhìn khắp phòng một lượt, lúc này mới yên tâm rời khỏi. Ai ngờ chân anh ta vừa mới bước đi, đã có tiếng gõ cửa vang lên.
“Tô công tử mời vào.” Tôi mở miệng đáp,
người ngoài cửa không có hé răng, tôi đành phải nhịn đau ở chân tới mở
cửa. Đương khi nhìn thấy Trân Châu đứng ở trước cửa, tôi sửng sốt trong
chốc lát sau liền khôi phục lại bình tĩnh. Nhìn thấy nàng nghiêm mặt ửng đỏ, mắt cúi thấp dáng vẻ thẹn thùng, tôi cũng hiểu được hơn phân nữa,
né người mở đường ra : “Trân Châu cô nương mời vào.”
Trân Châu đỏ mặt đi vào, đưa quần áo ôm ở trên tay cho tôi, nhỏ giọng bảo: “Đây là quần áo của muội, Đường cô
nương như thế này nên tắm rửa rồi thay đi.” Tôi cúi đầu nhìn người mình, quần áo mấy ngày đã nhăn nhúm, còn bẩn lại rách, tôi thực sự cũng không muốn cứ như vậy mà đi gặp Lâu Tập Nguyệt. Vì thế, tôi đón nhận quần áo
mở miệng nói cám ơn “Đa tạ Trân Châu cô nương”, tiếp theo kiên nhẫn chờ
nàng nói tiếp.
Quả nhiên không bao lâu, Trân Châu nâng
lên mắt, ánh mắt e lệ nhìn về phía tôi, ấp a ấp úng nói: “Đường cô
nương, Tô, Tô công tử đã đồng ý với trưởng lão tham gia Xã Nhật tiết
rồi?” Tôi ừ một tiếng. Mới vừa rồi sau khi vào làng, Cổ Lỗ lại nhắc tới
muốn hai chúng tôi ở lại một ngày, đợi trong tộc qua ngày Xã Nhật tiết
rồi sẽ đưa rời khỏi. Tô Mạc Phi cùng tôi thương lượng sau đồng ý rồi. Dù sao chúng tôi ai cũng không biết đường đi, nếu ở trong thâm cốc mất
phương hướng, xông vào khí độc trong rừng, kết quả e là chỉ càng thêm
phiền toái. Tuy rằng tôi rất muốn ngay lập tức nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt, nhưng mà lần này tôi không dám lỗ mãng nữa, tôi sợ lại làm phiền hà Tô
Mạc Phi.
Trân Châu thấy tôi như thế, lại đỏ mặt,
ngón tay cũng sắp vò nhào nát góc áo rồi. Tôi nhìn dáng vẻ xấu hổ của
nàng, mở miệng muốn nói lại thôi, vì thế quyết định giúp nàng nói ra.
Tôi chỉ chỉ phòng bên, cười nói: “Trân Châu cô nương, Tô công tử ở ngay
bên cạnh, cô nếu có chuyện có thể tự mình nói với huynh ấy”. Trân Châu
đôi mắt khẽ loé sáng, “Đường cô nương không ngại?” Tôi lắc đầu, “Vừa rồi là do tôi rất kích động . Đây là chuyện của Tô công tử, hẳn phải do tự
huynh ấy quyết định.” Không thể phủ nhận, khi tôi nói những lời này
trong đầu nổi ý nghĩ chọc ghẹo, tôi biết Tô Mạc Phi sẽ không đồng ý, nhưng là đối với chuyện anh ta đối đáp thế nào với Trân Châu cũng sinh
ra chút tò mò.
Trân Châu xoay người đi ra, không bao
lâu, tôi nghe thấy phòng bên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó
là giọng nói Tô Mạc Phi ôn hòa lễ nghĩa. Trân Châu ở ngoài cửa nói có
chuyện muốn nhờ Tô Mạc Phi, Tô Mạc Phi dường như chần chờ một chút,
tiếp theo để cho nàng vào phòng.
Phòng bên láng máng có tiếng nói chuyện,
tôi không cố ý nghe nói chuyện gì. Tôi dịch bước ngồi trở lại bên
giường, trong tay nắm chén nước Tô Mạc Phi rót cho tôi, nhẹ nhàng đung
đưa, hơi có chút thất thần. Sau đó, cửa phòng bên mở ra, Trân Châu vội
nói tiếng cảm ơn, giọng nói thẹn thùng khiến trong lòng tôi khẽ run lên. Rồi sau đó nghe thấy Tô Mạc Phi ôn hòa nói với nàng ta: “Trân Châu cô
nương yên tâm, ngày mai tại hạ sẽ đi tham gia.”
Nước trong chén bỗng nhiên sóng sánh bắn lên tay tôi. Tôi lập tức sửng sốt. Tô Mạc Phi, đồng ý rồi. . . . . . ?
Tiếng bước chân Trân Châu dần dần đi xa,
lại một lát sau nữa, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng tôi. Tôi vội vàng
buông chén nằm ở trên giường, giả bộ nghỉ ngơi không có lên tiếng. Dừng
một lát, cửa phòng sát bên cũng có tiếng đóng lại.
Tôi vùi mặt vào trong chăn, trong lòng
không hiểu vì sao thấy buồn rầu hẳn. Tôi không biết bản thân mình vì sao lại như vậy, tôi yêu chính là Lâu Tập Nguyệt, tôi đối Tô Mạc Phi cũng
không có ý gì khác. Nhưng mà, khi tôi nghe thấy Tô Mạc Phi tự miệng nói
đồng ý với Trân Châu, thế nhưng tôi cảm thấy ngực mình như có gì đập
vào, hơi hơi đau.
Tôi dùng hai tay ra sức chà chà hai má,
nhẹ giọng răn chính mình nói: “Đường Tự, ngươi thật sự tham”. Tham lam
muốn nắm hết thảy dịu dàng thuộc về mình hoặc không thuộc về mình cũng
vậy, sợ sệt mất đi. Giống lần mù đó, khát cầu một lần nhìn ánh sáng
cuối cùng.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, một hồi đập cửa ầm ầm đã đánh thức tôi dậy khỏi cơn mê mang. Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy mở ra cửa, thấy ngoài cửa đứng một vị đại thẩm mặc trang phục tộc Da
Ma, thím ấy nhếch miệng cười nói sang sảng với tôi: “Cô nương, trưởng
lão bảo ta đến đưa thức ăn” nói xong, bưng nước trong cùng thức ăn đi
vào phòng Trúc, miệng cũng không ngừng: “Xã Nhật tiết của chúng ta rất
náo nhiệt, cô nương không đi xem một chút sao”
Tôi mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn ngây
ngất, không hề ý thức đáp ừ với thím ấy một tiếng. Đại thẩm đã cho là
tôi đồng ý đi, buông gì đó trong tay, cười ha ha với tôi: “Ta đã nói
rồi. Hôm nay bằng hữu cô cùng Cáp Lạp đọ sức mà, cô không tới xem thì
hơi tiếc đó.” Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm thím ấy, ý thức dần dần thanh tỉnh. Đúng rồi, tối hôm qua Tô Mạc Phi đồng ý với Trân Châu sẽ tham gia mà.
Tôi ăn qua loa chút gì, dưới sự giúp đỡ
của thím mặc y phục tộc Da Ma. Đại thẩm giúp tôi quấn tóc lên đỉnh đầu,
vừa khen tóc tôi đẹp, vừa dùng một cái vải bố màu sắc khá đẹp bao lấy
tóc, như là trên đầu tôi có đội mũ vậy. Tôi cảm thấy loại trang phục lẫn mấy đồ cài tóc này, trước kia ở khách điếm tôi cũng nhìn thấy có mấy vị khách ăn mặc giống thế này.
Đại thẩm rất là nhiệt tình, trên tay bận
rộn, miệng cũng không nhàn, nói không ngớt thiệt nhiều chuyện trong
làng. Thím ấy hỏi tôi: “Cô nương, chúng tôi ở nơi này cỡ năm sáu năm
không có người ngoài tới. Các người làm sao tìm được vậy?” Tôi khó mà
nói là rơi xuống núi, qua quýt trả lời: “Muội cũng không biết, cứ như
vậy theo sơn đạo đi đi tới.” Đại thẩm khoa trương vỗ vỗ ngực, “Cũng may
các người tới nơi này. Mấy năm nay người lạc đường chết bởi khí độc của
rừng cũng không ít”.
Nói đến chuyện này, thím bỗng nhiên ngừng tay, thở dài, “Kỳ thật, khí độc này sáu năm trước cũng không có đâu.
Đây là do thần linh giáng xuống trừng phạt chúng tôi. Bởi vì nữ nhi tộc
trưởng tiền nhiệm phải lòng một người ngoài lạc đường, vậy mà ngay cả
thánh nữ cũng dám trốn ra ngoài.” Loại chuyện này không khỏi gợi lên tò
mò của tôi, tôi theo bản năng hỏi: “Vậy nàng ta giờ ở đâu?” Đại thẩm
khinh thường bĩu môi, hừ một tiếng nói: “Ai biết. Nha đầu đó làm hại lão tộc trưởng bệnh tình tăng thêm, không lâu sau đã qua đời, là sự sỉ nhục đối với Da Ma tộc chúng tôi.” Nói xong đại thẩm giơ lên lược, chải vuốt thẳng sợi tóc ở sau lưng tôi buộc thành bó dài, miệng thấp giọng nói
thầm vài câu: “Càng tức giận nhất là, nhà người ta hoàn toàn không để
nàng vào mắt, ôi chưa thấy nha đầu nào mất hết hy vọng như vậy.” Trong
lời nói tưởng niệm cùng thở dài, khiến cho tôi cũng xúc động.
Chờ tôi mặc xong, tôi đi theo thím ấy
chạy tới sân rộng nơi tổ chức lễ mừng. Sân đó không quá lớn nhưng trong
sân cũng chật ních người, tất cả mọi người mặc trang phục đẹp, trên mặt
vui sướng, tất cả mọi người vây quanh đài cao được dựng giữa sân. Hai
người trên đài đang đấu đá kịch liệt, đám trẻ con dưới đài phấn chấn vỗ
tay thét to, các cô nương chỉ vào dũng sĩ trên đài, ngượng ngùng thì
thầm cười nói.
Tôi phóng tầm mắt tìm chung quanh không
gian nhìn thấy thân ảnh cao ngất Tô Mạc Phi, trong lòng tôi vui vẻ, vừa
muốn nhấc chân đi qua, bỗng nhiên nhìn thấy Trân Châu xuất hiện bên
người anh ta. Vóc người Trân Châu với tôi cũng không khác biệt lắm, đứng bên cạnh Tô Mạc Phi lại thấy nàng có dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Nàng
lôi kéo Tô Mạc Phi vẻ mặt khẩn trương nói câu gì, sau đó vội vàng chạy
ra.
Tôi nâng bước chân cứng ngắc ở giữa không trung, tiếp theo nhẹ nhàng thả xuống dưới. Đợi trên đài hai người phân
ra thắng bại, Cổ Lỗ đi lên đài, nâng tay ám chỉ bảo mọi người im lặng,
tiếp theo không khí lặng xuống vài phần mới nói: “Kế tiếp là lão phu mời đến một vị bằng hữu, được hắn yêu cầu trực tiếp nghênh chiến đệ nhất
lực sĩ của chúng ta, Cáp Lạp.”
Tôi nhìn thấy Tô Mạc Phi bước lên đài
cao, hướng đối diện vị đối thủ cao lớn vạm vỡ kia khéo léo thi lễ, dáng
người cao ngất đứng ở trên đài, như ngọc thụ lâm phong [2]. Cổ Lỗ trưởng lão ý bảo hai người bắt đầu, vị Cáp Lạp đầu tiên là cùng
Tô Mạc Phi giằng co một lát, đột nhiên đứng dậy nhào tiến lên, quyền
phong gào thét, thân hình không hề hiện sự vụng về.
Tô Mạc Phi nghiêng người tránh đi, cánh
tay như linh xà lộ ra, một chưởng chém trên vai Cáp Lạp, bị Cáp Lạp vội
vàng tránh. Hai người cứ như vậy giao thủ đến mười chiêu, dưới đài
tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên, giống tự những bong bóng lăn tăn trên
mặt nước sôi. Tôi lại thấy rất là khó hiểu. Thực rõ ràng, Tô Mạc Phi
không có dùng hết toàn lực, nhưng anh ta lại không giống tính toán giả
vờ không địch hay bại trận. Anh ta dường như, muốn thắng.
Không bao lâu, Cáp Lạp nhìn thấy Tô Mạc
Phi cố ý lộ ra một sơ hở, mừng rỡ song quyền độc ác công lên, muốn một
chiêu đánh bại Tô Mạc Phi, lại quên bản thân mình trước ngực cũng là môn hộ mở rộng ra. Tô Mạc Phi xoay người né tránh, vội vàng xoay cánh tay,
vô cùng ‘may mắn’ đánh trúng bả vai Cáp Lạp. Cáp Lạp rụt lui vài bước,
lại không đứng vững ngã xuống từ
đài cao.
Phần thắng thua này quá mức đột nhiên,
mọi người ngây người một lát mới bắt đầu hoan hô vỗ tay. Khi Tô Mạc Phi
hướng dưới đài tạ ơn mọi người, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy tôi. Vẻ mặt
của anh ta khẽ giật mình, tiếp theo không để ý trưởng lão Cổ Lỗ đang đi
về phía anh ta, vội nhảy xuống đất, thân hình nhảy vọt như nhạn, làm trò trước chăm chú của mọi người dừng ở trước mặt tôi.
“Đường cô nương, cô cũng đến đây.” tới
gần đánh giá tôi, trên mặt anh ta thoáng chút ửng đỏ, bỗng nhiên nhớ lại cái gì, anh ta vội vàng giải thích với tôi nói: “Đường cô nương, là
Trân Châu cô nương nhờ tại hạ tham gia.” vừa nghĩ, có lẽ cảm thấy nói
như vậy tôi sẽ càng hiểu lầm, vội vàng sửa lời nói: “Không không, là tại hạ đồng ý giúp Trân Châu cô nương. . . . . .”
Tôi cười cười với anh, “Muội đã biết.”
nâng mắt nhìn lên trên đài, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Trân Châu nhìn về phía này, tôi nói : “Tô công tử mau đi tới đi, đừng để cho Trân Châu cô nương sốt ruột chờ” Khi mở miệng trong giọng nói có chút vị chua,
ngay cả tôi cũng có chút giật mình. Tô Mạc Phi nghe vậy sắc mặt càng
kém, vội vàng xua tay: “Không phải giống Đường cô nương nghĩ như vậy.”
Quýnh lên anh ta cũng bất chấp nhiều thứ, giữ chặt tôi kéo ra khỏi
khoảng sân rộng.
Đợi cho tiếng người ồn ào đều để qua phía sau, Tô Mạc Phi dừng lại cước bộ, đối mặt với tôi. Tôi theo bản năng
lảng tránh tầm mắt không nhìn tới anh ta, anh ta cũng không để ý, băn
khoăn đứng ở trước mặt tôi thấp giọng nói: “Tối hôm qua Trân Châu cô
nương tới tìm tại hạ, mời tại hạ tham gia luận võ, hơn nữa thắng Cáp
Lạp.” Tôi gật đầu, “Chúc mừng Tô công tử, không phụ nhờ vã.” Tô Mạc Phi
lập tức vội la lên: “Bởi vì Trân Châu cô nương muốn taị hạ đánh bại
người thích nàng.”
Tôi chấn động, quay lại ánh mắt nhìn thấy anh ta, ngây ngô hỏi han: “Người trong lòng?” Tô Mạc Phi nắm tay, trong mắt ý cười đều là tất cả ngày xuân ôn nhuận “Cáp Lạp là đệ nhất lực sĩ
trong tộc, nhưng mà Trân Châu cô nương không thích y. Cho nên nàng ấy
tối hôm qua đến cầu tại hạ hỗ trợ, đây cũng chỉ là trò diễn.” Tôi nghe
xong, khóe miệng lơ đãng cong lên, thúc giục anh ta nói: “Vậy huynh còn
không mau trở về. Trân Châu cô nương sợ là đã sốt ruột.” Tô Mạc Phi ôn
hòa cười cười, vừa muốn mở miệng, đột nhiên bị một giọng nói cách đó
không xa cắt đứt.
“Đường cô nương, cuối cùng tìm được cô rồi!”
Một giọng nói xa lạ, tiếp theo một thân
ảnh từ trên trời nhảy xuống, dừng trước người chúng tôi. Người nọ dẫn
đầu ôm quyền nói với tôi, “Đường cô nương, tại hạ phụng mệnh đến đây,
mời cô nhanh nhanh đi gặp giáo chủ”
Giáo chủ? Lòng tôi khẽ rung, giọng cũng run run hỏi: “Ngươi nói giáo chủ phải . . . . .”
“Lâu giáo chủ Thiên Nhất giáo”
Một cơn vui mừng như điên cũng khiến cho
bụng tôi căng ra đau. Tôi vội sải bước nhanh tới hỏi gã: “Sư phụ cho các ngươi tới tìm ta sao? Hắn đâu? Hắn khỏe không? Lục Triển Bằng không có
thương tổn đến hắn chứ? Hắn. . . . . .”
Người nọ cắt ngang phản ứng thất thố của
tôi, đáp ngay: “Đường cô nương đi gặp giáo chủ liền biết.” Tôi gật gật
đầu, “Hảo hảo, ta đi theo ngươi.” Chân mới vừa bước ra, bỗng nhiên bị
người phía sau túm lại.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía
Tô Mạc Phi đang nắm tay tôi, anh ta nhìn chằm chằm vào những người đó,
nét mặt căng thẳng không có chút tươi cười. Anh ta trầm giọng hỏi: “Các
ngươi là người Thiên Nhất giáo?” Người nọ xác nhận. Tô Mạc Phi dừng một
chút, hỏi lại: “Vậy các ngươi vì sao không có mặc y phục của Thiên Nhất
giáo??” Người nọ đối đáp trôi chảy: “Là giáo chủ vì muốn tránh cho việc
rắc rối thêm, hạ lệnh chúng tại hạ không mặc y phục của giáo trung.”
Bả vai tôi khẽ run rẩy, bất động thanh
sắc nhìn về hướng Tô Mạc Phi, từ từ lùi lại. Những người này, không phải người Thiên Nhất giáo. Dựa theo tính tình tự phụ của Lâu Tập Nguyệt,
hắn có thể làm trò mang tôi đi trước mặt tất cả võ lâm chính đạo tại bữa thọ yến Thiết Minh chủ, bây giờ cũng sẽ không do dự.
Người nọ thấy phản ứng của tôi như vậy,
biểu tình cung kính ẩn ẩn một tia không còn kiên nhẫn, giây lát đã che
dấu sạch sẽ, tiếp tục thúc giục tôi nói: “Đường cô nương, đừng để giáo
chủ sốt ruột chờ”. Tôi lắc lắc đầu, nói: “Lúc sư phụ hắn muốn triệu kiến ta, sẽ đưa ra một lệnh bài. Các ngươi có mang theo không?” Người nọ
ngẩn ra, kẻ bên trái gã cuống quít đi lên trả lời: “Có, ở trên người
huynh đệ chúng tôi, Đường cô nương theo chúng tôi, sau khi đi có thể
thấy.”
Hoàn toàn không có lệnh bài gì. Tôi ngoái đầu nhìn, đánh một ánh mắt cho Tô Mạc Phi, Tô Mạc Phi nhẹ nhàng gật
đầu, khoảng khắc tiếp theo, lướt lên đánh thẳng vào người cầm đầu. Người nọ bị đột kích khiến cả kinh, bất ngờ ra tay chống đỡ, nhưng bởi vì mất tiên cơ, chỉ qua mấy chiêu đã bị Tô Mạc Phi bắt. Tôi đến gần hắn, âm
thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai phái tới đây? Giả mạo
người Thiên Nhất giáo có mục đích gì?”
Người nọ bị bắt, nét mặt khiêm tốn hoàn
toàn biến mất, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, lại nhìn Tô Mạc Phi, bỗng
nhiên cười ha ha, “Ngươi là yêu nữ, mê hoặc Lâu Tập Nguyệt không đủ,
ngay cả vị Tô thiếu hiệp có danh này cũng bị ngươi mê đến độ thần hồn
điên đảo. Thực khâm phục ngươi.”
Tôi nhíu mi không nói gì. Gã quay đầu
nhìn về phía Tô Mạc Phi, cười nham hiểm: “Tô thiếu hiệp, ngươi nói xem
yêu nữ này với Tam Sinh hoa cái nào trọng yếu, hay vẫn mấy trăm khẩu dân làng này quan trọng?” Tô Mạc Phi liền sửng sốt. Người nọ cười càng càn
rỡ, biểu tình méo mó nói: “Như vậy đi, chúng ta chỉ cần Tam Sinh hoa,
yêu nữ này sẽ để lại cho Tô thiếu hiệp chậm rãi thụ hưởng, như thế nào?
Khi đó ở trước Lục Gia bảo, ngươi không phải tình nguyện giao ra Tam
Sinh hoa đến ngăn cản Lâu Tập Nguyệt sao? Bây giờ, sẽ không luyến tiếc
chứ?”
“Các ngươi còn có người lén vào trong
làng?” Tô Mạc Phi trầm giọng hỏi. Người nọ cười ha ha, trong giọng nói
pha chút đắc ý: “Chủ nhân thần cơ diệu toán, sao không tính đến điểm
này, tất nhiên chuẩn bị sẵn hai tay.”
Trái tim tôi như bị treo lủng lẳng, nếu
thực sự như lời gã ta nói… . . Tôi đè lại hộp ngọc mang theo tuỳ thân
trong người, ngón tay dùng sức đến độ ngay cả khớp ngón cũng trắng bệch. Đây là Lâu Tập Nguyệt muốn có, tôi không muốn giao ra, tôi không muốn.
Tôi ngơ ngác lui về sau. Tô Mạc Phi nhìn
tôi, ánh mắt nhấp nháy, gọi một tiếng: “Đường cô nương, cô . . . ” Tôi
mạnh mẽ lắc đầu “Không được, Tam Sinh hoa này muội phải giao cho sư
phụ.” Muốn tôi giao ra, trừ phi lấy mạng tôi trước. Vẻ mặt Tô Mạc Phi
khẽ thay đổi, lẩm bẩm nói: “Đường cô nương, Lâu Tập Nguyệt đối với cô
chẳng lẽ . . . . . .”
“Huynh đừng nói!” Lòng tôi rối loạn đến
độ thở không nổi, suy nghĩ khiến đau đớn, che cái lổ tai thét lớn: “Tôi
chỉ để ý sư phụ!”
Một luồng sáng sắc bén phá vỡ không trung, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Máu tươi bắn ra tung toé, tôi dường như
choáng váng khi nhìn thấy người kia nhanh nhẹn rơi xuống, không muốn mất đi từng động tác huy kiếm của hắn.
Tim đập đều dừng lại.
Mở to hai mắt nhìn, không dám chớp, sợ chớp mắt người trong lòng tôi tâm niệm niệm lâu như vậy sẽ không còn thấy tăm hơi.
Bước chân không chủ định đi về phía trước. Sư. . . . . .cổ họng đau, nói không ra một âm tiết.
Lâu Tập Nguyệt sau khi gọn gàng lưu loát
chém giết hết mấy người kia, giống như Tô Mạc Phi bên cạnh là không khí, hắn thu hồi Huyễn Tuyết kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm
thẳng vào tôi, trong mắt không hề mang theo chút ôn hoà nào.
Tôi sợ tới mức kìm nén lại bước chân lẫn
cảm xúc mừng như điên đi về phía hắn, tay chân luống cuống không biết để đâu. Lâu Tập Nguyệt nhất định rất giận, nhất định. Hắn đã cảnh cáo tôi, hắn không có nói tôi không được tự ý quyết định làm việc. Đối với tôi
lại nhiều lần coi lời nói hắn như ‘ gió bên tai ’. Lần này, lại làm trò
trước mặt hắn, còn bị rơi vào vực.
Tôi ỷ vào gan lớn, hai chân run run đi
đến bên người hắn, cúi đầu run rẩy hai tay dâng Tam Sinh hoa, “Sư, sư
phụ, con đem Tam Sinh hoa. . . . . .” Tóc bỗng nhiên bị một cổ lực mạnh
túm lấy, đau đến độ tôi phải hít sâu một hơi, bị túm khiến hoang mang
nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia. Đồng tử đen láy của hắn thật đẹp, sáng đến
độ khiến người ta hoa mắt, giống như một chấm đen nhỏ giữa không trung.
Vào giây phút này, ngay cả tim đập cũng đều ngưng lại
Đồng tử co rút run rẩy. Tôi còn cố giải
thích nguyên do, run rẩy nói: “Sư phụ, con sai rồi, con sai rồi, về sau
con sẽ. . . . . .”
“Đường Tự.”
Lâu Tập Nguyệt mở miệng cắt ngang lời
tôi, tiếng nói thoáng mang theo chút khàn khàn, không còn dễ nghe như
trước. Tay hắn nắm lấy tóc tôi, giống như phải ấn sâu vào trong da thịt. Tôi đau đến độ nước mắt rơi lã chã, dùng sức chớp mắt để nhìn rõ hắn,
lại bỗng nhiên, thấy đầu mình bị sức nhấn về phía trước một cái…
Khi môi bị sự hung hăng che phủ, đầu óc tôi trống rỗng mờ mịt
Miệng tràn ngập mùi vị
Không có ôn tồn khi gặp lại, không có lời nói ngọt ngào, Lâu Tập Nguyệt hôn này như đang trút giận. Hắn ra sức ấn gáy tôi, giống như thú dữ cắn xé môi tôi, kịch liệt giống như muốn nuốt sống cả tôi. Chỉ còn ý thức càng ngày càng mơ hồ. Tôi lạnh run, run
rẩy, thân thể kề sát thân thể hắn, để bản thân mình hiến dâng không hề
giữ lại.
–oOo–