Bên ngoài tuyết rơi suốt một ngày, trên mặt tuyết dày đến mắt cá chân, trời cũng đã muộn khiến cho trong con hẻm bán đầy đồ ăn ngon này cũng không còn bao nhiêu người, trong cửa hàng cơm gà, nhân viên đang ngồi trong nhà ăn trống rỗng, nghe âm thanh như có như không truyền đến từ sát vách, vô cùng buồn phiền thở một hơi dài.
Cũng mới chỉ có mấy ngày thôi, tại sao cửa hàng chuyên làm những món ăn không nuốt nổi ở sát vách lại đột nhiên có khách?
Lẽ nào mọi người bị mất vị giác tập thể?
Đây là buổi tối của một tuần sau khi canh chua cay ra mắt.
Dịch Bạch Đường mạn bất kinh tâm đem một phần canh được nấu xong đặt lên bàn, sau đó cầm lấy một tấm bảng viết « Hôm nay đã muộn, dừng tiếp khách » treo trước cửa.
Chỗ ngồi trong quán cơm nhỏ đã được ngồi ba phần tư, một trong số đó là một nhà thư pháp nghiệp dư đang ngồi ở quầy bar, liếc mắt nhìn thấy chữ của Dịch Bạch Đường thì cảm khái: « Chữ viết của ông chủ nhỏ thật đẹp! »
« Luyện hai mươi năm, cùng với luyện nấu ăn.
» Dịch Bạch Đường trả lời.
« Vậy xem ra cậu thật lòng yêu thích việc luyện chữ.
» Nhà thư pháp nhìn là thấy sáng mắt.
« Không phải, chỉ để giết thời gian mà thôi.
» Dịch Bạch Đường cũng không quay đầu lại.
"Ây..."
Người chung quanh nhất thời cười vang.
Vương Chấn Giang ngồi ở giữa đang uống bia đá, bên ngoài tuyết đang rơi, bên trong có mở lò sưởi ấm, còn có một bình bia được ướp lạnh, khoảng thời gian này thật nhàn nhã.
Hắn nói chuyện với người bạn của mình: « Được rồi, tính cách của ông chủ nhỏ này chính là như vậy.
Đã đến quán cơm lại còn nói đến thư pháp làm gì, chúng ta nói đến nghệ thuật nấu ăn, món ăn cuối cùng của ngày hôm nay là gì, đại gia vỗ bàn, ra tay không hối hận, lão Lý chọn một nồi canh thịt bò vậy cuối cùng hắn ăn được cái gì vậy? Là thịt bò chua ngọt, hay là thịt bò cho thêm chanh, hay là sườn bò rán, hay là thịt bò ninh củ cải? »
« Không được không được, ngoại trừ thịt bò cho thêm chanh ra, những cái còn lại làm gì còn cái gì là món ăn kinh dị nữa! Trí tưởng tượng cũng thật là thiếu thốn! »
« Vận may của lão Lý không được tốt, lão Vương, tôi thấy ông vẫn là người chọn được hai món ăn kinh dị, ví dụ như thịt bò cho thêm lê và vân vân, cháo vừa đưa lên miệng, ha ha ha.
»
« Cũng đừng nói như vậy, lão Lý đã liên tục xui xẻo suốt một tuần lễ vừa rồi, một tuần này chúng ta cũng thường xuyên đến đây, may mắn thì được ăn khoảng ba món ăn ngon, nếu như vận may không được tốt thì cũng chỉ có thể được một bữa, còn lão Lý làm đến tối chuyên gia thảm nhất, ha ha ha ha, chẳng trách là suốt 10 năm mua vé số nhưng ngay cả 5 đồng tiền đều chẳng thấy mặt mũi đâu, tuyệt đối không phải bình thường.
»
"Được rồi!"
Người đàn ông được gọi là lão Lý rống lên một tiếng thật to.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít là bạn của Vương Chấn Giang, từ khi nghe chuyện của Vương Chấn Giang đều dồn dập đến quán của Dịch Bạch Đường cổ vũ, thường xuyên qua lại còn cảm thấy rất thích nơi này, thỉnh thoảng lại cùng với mấy người bạn bè của mình lấy quán cóc nơi này để gặp gỡ, được một thời gian cũng sẽ có thêm vài vị khách khác, sau một tuần, khách đến nơi này cũng không còn là ăn một lần rồi không bao giờ quay lại nữa, trước cửa quán cơm cũng có thể giăng lưới bắt chim, thỉnh thoảng còn có những tràng cười sang sảng.
Sau tiếng gầm lên giận dữ, quán cơm nhất thời yên tĩnh trở lại.
Sau một tiếng gầm đè ép lại, cũng không nhìn người khác, tự lẩm bẩm, liên tục xoa tay, thành kính niệm một trăm lần « Vận may Amen » rồi sử dụng bàn tay như Thần Long vô ảnh, trong chớp mắt đã mở nắp đậy bát tô ra!
Thịt mềm trôi nổi bên trong canh hồng, từng miếng từng miếng mềm xốp ngang dọc điểm trên hỗn hợp trắng, một phần canh thịt bò xuất hiện trong mắt mọi người ở tiệm cơm.
Âm thanh cảm khái liên tiếp vang lên.
"Tu thành chính quả, tu thành chính quả."
"Đây là ông chủ nhỏ phát lực."
"Sau một tuần nghiêm chỉnh ăn các món ăn kinh dị vì một buổi tối hôm nay, đáng giá."
"Mau nếm thử rồi nói cho chúng tôi biết là mùi vị gì!"
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha, chư vị huynh đệ, nấu đồ ăn ngon hắn là số một, hôm nay vận may của tôi xứng đáng xưng hùng, đa tạ, đa tạ, ha ha ha ha ha!"
Sau một trận vui vẻ, lão Lý cười to sung sướng, hướng về phía tất cả mọi người khoe khoang cho đủ mới cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng.
Yên lặng một lúc.
Những người còn lại không kiềm chế nổi, dồn dập hỏi:
"Làm sao vậy? Nói một chút xem hương vị như thế nào nào?"
« Theo thói quen của ông chủ, tôi không tin hương vị không tốt.
»
« Không sai, nồi thịt bò này tuyệt đối là thứ ăn ngon nhất ngày hôm nay.
»
« Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu, nếu anh không nói ra hương vị của nó như thế nào, chúng tôi sẽ trực tiếp đoạt lấy.
»
Câu cuối này vừa được nói ra, lão Lý vừa ăn thịt bò lập tức rên một tiếng, khóc ra nước mắt.
Mọi người sợ hết hồn.
Lão Lý một bên rơi lệ, một bên chậm rãi lên tiếng.
« Qúa ngon, quá kinh diễm, quá cay, quá sung sướng! Thịt bò vừa cho vào miệng đã tan ra, tôi chưa từng được ăn thứ thịt bò như vậy, cảm giác thịt bò ăn trước đây cũng không phải thịt bò, toàn bộ là trâu giả...!»
Nói rồi, hắn hơi nheo mắt lại, một bên cảm khái, một bên chậm rì rì duỗi tay đang cầm đũa ra, chuẩn bị gắp một miếng thịt bò tiếp theo.
Thế nhưng lúc này, các đôi đũa chen chúc đến như mưa rào, toàn bộ người ngồi bên cạnh lão Lý lúc này cùng lúc gia nhập cướp đồ ăn, lão Lý chỉ nhìn thấy bảy tay tám miệng, đũa bay tán loạn, lập tức nóng nảy, kêu lên như bị lửa đốt: « Các người dừng tay cho tôi! Đây là thịt bò của tôi, của tôi! »
« Ngốc, người gặp có phần, lúc trước anh cướp đồ ăn ngon của người khác sao không thấy anh nói như vậy.
»
Những người còn lại dồn dập khinh bỉ.
Vương Chấn Giang cũng là một trong những người đầu tiên khinh bỉ lão Lý, thế nhưng anh ta vẫn còn nhớ đến việc chính, một bên cướp đồ ăn, một bên còn không quên nói với Dịch Bạch Đường: « Ông chủ nhỏ, tôi thấy tiệm ăn này của cậu gần đây cũng có khách, cậu có ý định đổi sang một nhà hàng lớn hơn chút không? »
« Còn muốn đổi sang một cửa hàng lớn hơn sao? »
Thương Hoài Nghiên đi từ ngoài vào vừa vặn nghe thấy một câu nói này, lập tức bật cười.
Y mang theo một luồng gió lạnh đi vào trong phòng, bầu không khí vốn dĩ đang vô cùng sôi nổi lập tức hạ nhiệt độ, các vị khách quay đầu trở lại thì thấy ông chủ lớn cởi bỏ quần áo bên ngoài, phủi đi hoa tuyết trên bả vai, sau đó đem áo khoác dài cùng với khăn quàng cổ treo ở giá treo áo ở góc quầy bar.
Vẫn luôn là như vậy.
Làm gì có quán cơm nào lại cố ý bày một cái giá treo quần áo chỉ vì để cho một người có nơi treo quần áo và khăn quàng cổ?
Các vị khách dùng ánh mắt giao lưu với nhau, ý tứ sâu xa.
Vốn dĩ không có chuyện gì, Dịch Bạch đang dựa vào quầy bar ngồi ngẩn người nhìn thấy Thương Hoài Nghiên đi vào thì xoay người đi vào trong bếp một lần nữa, mang ra cho Thương Hoài Nghiên một bát cháo có lợi cho dạ dày.
Cháo hoa được để vào một bát sứ nhỏ, ở giữa có một miếng táo hồng tròn vo, nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, hấp dẫn lòng người.
Đã đến nhiều lần như vậy, có thể nhận thấy người này đến đây 10 lần thì có đến 8 lần nhận được đồ ăn bình thường, đến tột cùng thì đây là cái dạng yêu thích gì vậy.
Ánh mắt của các vị khách lại tiếp lục giao lưu, ý tứ càng thêm sâu xa.
Thương Hoài Nghiên bừng bát cháo nhỏ, nếm thử một chút.
Tuy rằng bên trong cháo hoa chỉ cho thêm một viên táo hồng, thế nhưng từ hương vị phong phú bên trong có thể nhận ra được nguyên liệu tuyệt đối không chỉ có như vậy.
Thương Hoài Nghiên không thể phủ nhận, mỗi buổi tối đến đây uống một bát cháo thì cảm thấy hết sức thoải mái, thế nhưng đối với một người đàn ông mà nói thì mỗi ngày chỉ ăn cháo trắng luôn làm cho bản thân cảm thấy thiếu thịt...!Ánh mắt của y trôi về phía phần thịt bò, cảm khái nói: « Đồng ý với tôi, mỗi lần cũng làm thêm cho tôi chút đồ ăn mặn được không? »
Dịch Bạch Đường cởi bỏ quần áo đầu bếp.
Lời tuyên cáo hôm nay của Thương Hoài Nghiên cũng kết thúc triệt để.
Hắn bỏ mũ đầu bếp xuống, trong lúc cởi bỏ áo khoác thì quay đầu lại thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái.
Trong lòng kì thực vô cùng