Dường như gió bên ngoài càng ngày càng lớn, trên cửa sổ đã bao trùm một tầng tuyết trắng lấp lánh.
Sau một chút kinh ngạc ngắn ngủi, Thường Hoài Nghiên trên ghế sa lông cũng đã bình tĩnh lại, đồng thời cũng có chút cảm giác khó khăn.
Cũng không phải là có điều gì trong quá khứ khó nói ra mà là vì đã quá lâu rồi không có ai hỏi đến, cho nên trong khoảng thời gian ngắn y cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Châm chước một lúc lâu, y nói:
"Gia đình của tôi tương đối phức tạp..."
"Ồ." Dịch Bạch Đường nhìn vào cuộc thi đã bắt đầu trong Đầu bếp địa ngục.
Thương Hoài Nghiên còn nói: "Cha mẹ tôi vẫn luôn duy trì mối quan hệ hôn nhân, thế nhưng mỗi người bọn họ đều đã tách riêng ra để chọn cho mình một người khác."
"Ồ." Dịch Bạch Đường tiếp tục xem Đầu bếp địa ngục.
"Tôi hiện tại đang làm trong một công ty có không ít cổ phần của cha mẹ mình." Thương Hoài Nghiên tiếp tục nói, thế nhưng vào lúc này, y đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
"Ồ." Dịch Bạch Đường vẫn đang xem Đầu bếp địa ngục.
"Hiện tại tôi đang là tổng giám đốc hành chính, xử lý một vài việc nội bộ của công ty, cũng không được coi là quá bận, bởi vì một số việc có thể để cho cấp dưới làm, còn một vài việc khác cũng có thể để cho các vị cổ đông khác cùng xử lý."
Nói đến đây, cuối cùng Thương Hoài Nghiên cũng đã nhận ra đến tột cùng là có điều gì không đúng.
Nếu như bây giờ một trong hai người bọn họ thay đổi lại giới tính, vậy tình huống hiện tại không khác gì nam nữ đang tự giới thiệu mình trong tiệc kết thân.
Thương Hoài Nghiên rất bình tĩnh, rất tự nhiên nhìn Dịch Bạch Đường.
Y thấy Dịch Bạch Đường thanh thản phát ra âm thanh lần thứ tư: "Ồ".
Dùng một đơn âm để biểu thị mình vẫn luôn nghe Thương Hoài Nghiên nói, bởi vì cuối cùng ánh mắt Dịch Bạch Đường cũng coi như rời khỏi màn hình ti vi, chuyển hướng sang Thương Hoài Nghiên: "Nói cách khác, anh từ khi còn rất nhỏ đã bắt đầu học xong cái nghề giám đốc hành chính này?"
"..." Hình như cũng không sai.
Thương Hoài Nghiên suy nghĩ rồi gật đầu.
Dịch Bạch Đường lại hỏi: "Từ lúc nào thì cha mẹ anh bắt đầu ly thân?"
Thương Hoài Nghiên: "Khi tôi 18 tuổi."
Dịch Bạch Đường "A" một tiếng, sau đó tán dương: "Không tệ lắm, rất có trách nhiệm."
Thương Hoài Nghiên: "..." Y suy nghĩ qua rồi cười rộ lên, "Không sai, đúng là có trách nhiệm, tôi thật sự cũng không trách họ."
Chương trình vẫn đang tiếp tục, gió tuyết bên ngoài cũng vẫn tiếp tục thổi, đối thoại của hai người cũng vẫn tiếp tục.
"Anh có thích công việc hiện tại không?" Dịch Bạch Đường hỏi.
Hắn thả lỏng thân thể, cánh tay duỗi một cái, lướt qua lưng Thương Hoài Nghiên, khoát lên trên phần tựa lưng của sô pha.
Ghế sô pha nho nhỏ cũng không quá dài, thân thể hai người nếu muốn cùng ngồi thì phải ngồi sát bên nhau, Dịch Bạch Đường miễn cưỡng nói: "Tôi cũng học nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, thế nhưng tôi thật sự thích nó, cũng hi vọng vẫn luôn tiếp tục được nấu ăn..."
Hắn nhắm mắt lại.
Tương lai mình sẽ làm rất nhiều loại đồ ăn khác nhau.
Hảo đầu lưỡi cũng sẽ nếm thử rất nhiều, rất nhiều các loại hương vị khác nhau.
Không cần quá lâu, đến khi hảo đầu lưỡi nếm được đồ ăn độc nhất vô nhị, y nhất định sẽ phải cảm ơn mình...!Ha...!Buồn ngủ thật!
Buổi tối hôm đó, gió tuyết quá lớn, đối với việc phải đi về, Thương Hoài Nghiên cảm thấy vô cùng đau khổ.
Dịch Bạch Đường quyết định gian phòng có một chiếc giường rất lớn, chúng ta có thể cùng ngủ một buổi.
Đây chính là cái gọi là bằng hữu đúng không!
Nội tâm của hắn vô cùng thỏa mãn.(*^__^*)
Dịch Bạch Đường thật sự buồn ngủ, lúc này cách giờ đi ngủ bình thường của hắn cũng đã nửa giờ.
Hắn vốn dĩ nghĩ rằng bản thân sẽ ngủ rất ngon, sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, đến sáng ngày hôm sau sẽ tỉnh lại vào đúng năm giờ.
Thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tinh thần của hắn rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, uể oải, thần kinh lại vô cùng tỉnh táo, màn đêm yên tĩnh không thúc giục hắn nhanh chóng nghỉ ngơi giống như thường lệ mà đổi thành nhắc nhở hắn đêm nay có điểm đặc biệt.
Đêm hôm nay có gì đặc biệt đâu?
Dịch Bạch Đường chợt nhớ đến Thương Hoài Nghiên đang ngủ bên cạnh mình.
Sau đó hắn bừng tỉnh: Đây là lần đầu tiên mình cùng người khác ngủ chung một giường, quả nhiên là có điều không đúng!
Trong đầu một khi đã có ý nghĩ rõ ràng như vậy, bên trong thần kinh đang hưng phấn lập tức tìm được nơi phát tiết, Dịch Bạch Đường không nhịn được lặng lẽ trở mình, lại lặng lẽ mở mắt ra, nhìn về phía hảo đầu lưỡi đang nằm bên cạnh mình.
Hảo đầu lưỡi lớn lên thật đẹp mắt.
Ánh mắt của hắn xuyên qua bóng tối, dừng trên gương mặt của Thương Hoài Nghiên.
Vầng trán rộng, sống mũi thẳng, đôi môi có hơi mỏng, thế nhưng lại hay cười cho nên luôn cho người ta một cảm giác thư thái.
Hảo đầu lưỡi đại khái đã ngủ rồi.
Dịch Bạch Đường tiếp tục suy nghĩ.
Có người ngủ cùng mình.
Có người ngủ cùng mình a...!Cái người này vẫn là bạn tốt của mình...!Đúng vậy...
Dịch Bạch Đường đột nhiên lăn một chút về phía Thương