Đêm đó, Toàn Cơ thu thập một ít quần áo, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến Minh Hà động.Hà Đan Bình một bên lau nước mắt, một bên chuẩn bị chút lương khô ngon miệng thay nàng , lại nói: "Về sau cần phải chăm chỉ luyện công. . . . . . Đừng chọc giận cha con nữa. Một mình con ở Minh Hà động, đừng nghĩ ngợi lung tung, cũng đừng sợ, nương nhất định sẽ sớm đến đón con."Toàn Cơ rầu rĩ gật đầu đáp ứng.Linh Lung tay chân lanh lẹ trước tiên búi mái tóc rối tung của nàng lại, lại trẻ con nói: "Toàn Cơ, muội đừng sợ, hai ngày nữa ta cũng đi vào động cùng muội! Ngoan ngoãn chờ ta! Ta sẽ chăm sóc muội."Hà Đan Bình vốn đang lau nước mắt, nghe thấy lời nàng nói thì bật cười, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngốc nghếch này, Minh Hà động là nơi mà ai cũng có thể đi được sao! Toàn Cơ, con cũng đừng trách phụ thân vô tình. Minh Hà động chính là nơi trước kia các tổ sư đời trước vì rèn luyện năng lực ý chí lực của chính mình mà tạo nên, đặc biệt chuẩn bị cho những đệ tử tập trung luyện tập. Phụ thân để con đến đó, cũng vì muốn tốt cho con. Thân là nữ nhi của chưởng môn, không nói đến làm rạng rỡ mặt mày cho phụ thân con, nhưng ít nhất đừng làm cho người mất mặt. Như chuyện hôm nay tại luyện võ trường, không thể phát sinh lần nữa, hiểu chưa?"Linh Lung không đợi Toàn Cơ mở miệng, liền cướp lời nói : "Phụ thân chỉ biết mặt mũi mặt mũi! Thân thể muội muội rõ ràng không tốt, không thích hợp luyện công, người cũng không biết đau lòng!"Hà Đan Bình cau mày nói: "Linh Lung, con bớt tranh cãi đi! Chuyện của phụ thân, con xen vào làm gì?"Linh Lung hãy còn không phục, bĩu môi đứng một bên lầm bầm.Hà Đan Bình nắm tay Toàn Cơ nói: "Trong động âm lãnh ẩm ướt, nhớ phải mặc nhiều một chút. Lục sư huynh con mỗi ngày sẽ đưa cơm lên cho con, nếu bị bệnh, nhất định phải nói cho nó biết, chúng ta sẽ đưa con xuống núi." Bà rốt cục vẫn là tấm lòng của mẹ hiền, liên miên lải nhải lại dặn dò rất nhiều, đều là những việc nhỏ rườm rà.Cho đến khi mấy tiểu đệ tử tới gọi dùng bữa, bà mới ngừng lại không nói nữa, chỉ thở dài một tiếng, sờ sờ đầu Toàn Cơ."Sư nương, sư phụ nói người hôm nay dùng cơm ở Tiểu Dương phong, thuận tiện thương lượng về trâm hoa đại hội tháng sau cùng mấy người Hòa Dương sư bá , đêm nay sẽ không trở lại đây. Mời sư nương và hai sư muội cứ tự nhiên."Một đệ tử ở ngoài cửa nói xong, nghe giọng nói thì đó là lão lục Chung Mẫn Ngôn.Linh Lung vừa nghe là hắn, liền cười hì hì vén rèm lên chạy ra, nói : "Tiểu Lục tử hôm nay có thể ăn cơm cùng chúng ta rồi."Chung Mẫn Ngôn lặng lẽ làm mặt quỷ với nàng, cũng không nói chuyện. Hà Đan Bình kéo Toàn Cơ đi ra, cười nói: "Con đứa nhỏ này, Chung sư huynh lớn hơn con ba tuổi đấy! Thật không phân lớn nhỏ! Mẫn Ngôn, Đại sư huynh cùng sư phụ con không ở biệt viện, hôm nay gọi sư huynh đệ tới ăn cơm đi, mọi người ăn cùng nhau , sẽ rất náo nhiệt nha."Chung Mẫn Ngôn cười đáp dạ, lúc này mới đứng thẳng lên. Hắn là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong các đệ tử chữ Mẫn, sau hắn là Linh Lung cùng Toàn Cơ. Bộ dáng hắn tuấn tú, thông minh lanh lợi miệng lại ngọt, cho nên sư phụ sư nương đều rất thích hắn, Linh Lung lại mỗi ngày quấn quít lấy hắn cãi nhau ầm ĩ.Hắn thấy Toàn Cơ sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh sư nương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt cơ hồ một chút biểu tình cũng không có, trong lòng không khỏi chán ghét.Hắn không thích Chử Toàn Cơ, mặt nàng luôn không chút thay đổi, chưa bao giờ cười, giống như một kẻ đầu gỗ. Ở bên cạnh nàng, cũng không tự chủ được mà buồn bực theo, không khí đều trở nên lười biếng. Lại nói hắn trời sinh nói nhiều, tài ăn nói tuyệt vời, ngay cả sư phụ cũng có thể thuyết phục, nhưng lại không có biện pháp giảng đạo lý với Toàn Cơ. Nàng thực đáng giận, lúc nghe thì liên tục gật đầu, hắn còn tưởng nàng là người khiêm tốn, kết quả xoay người liền làm theo ý mình.Chung Mẫn Ngôn nhận định nàng lòng dạ thâm sâu, là con người hai mặt, từ đó về sau không bao giờ nói chuyện với nàng nữa. Vẫn là Linh Lung tốt, tiểu nữ oa nên hồn nhiên mạnh mẽ, bằng không có khác gì tượng gỗ đâu chứ?Hắn vốn xoay người muốn đi kêu các sư huynh tới dùng cơm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại quay đầu, nói nhỏ: "Đúng rồi, sư phụ có nói mấy câu muốn chuyển lời cho Toàn Cơ sư muội. Người nói: đừng mong có thể lười biếng nữa, cố gắng ở trong động tĩnh tâm luyện công. Lần sau kiểm tra, nếu vẫn không luyện được Huyền Minh quyền, thì đừng nghĩ đến chuyện xuất động."Toàn Cơ "Ừm" một tiếng, vẫn như cũ không phản ứng gì, Chung Mẫn Ngôn vốn định xem bộ dáng nức nở khóc lóc của nàng, lúc này lại cảm thấy rất mất mặt, đành phải xoay người bỏ đi.Kết quả lần truyền lời này của Chung Mẫn Ngôn khiến cho không khí trong buổi cơm chiều trở nên trầm mặc dị thường. Đôi mắt sư nương hoe đỏ, chắc hẳn mới vừa rồi lại vụng trộm khóc một hồi, ngay cả Linh Lung cũng là vẻ mặt đau khổ, một câu cũng không nói. Trong lòng Chung Mẫn Ngôn hối hận không thôi, liền len lén dùng chân đá nhị sư huynh Trần Mẫn Giác, muốn y kể chuyện cười cải thiện không khí.Lão nhị Trần Mẫn Giác trước khi bái sư học nghệ là một người kể chuyện, làm trợ thủ cho một tên côn đồ, từ nhỏ đã nghe một bụng chuyện lạ chuyện cười, công phu kể chuyện thật là rất cao. Y thấy mọi người không dám nói lời nào, ở đây ngoại trừ sư nương vai vế của mình là lớn nhất, không khỏi hắng giọng một cái, cố ý thần thần bí bí nói: "Này, gần đây phái chúng ta có đại sự, các ngươi có biết không?"Linh Lung rất thông minh, vội vàng tiếp lời nói: "Ta biết! Chính là đại hội trâm hoa tháng sau!"Trần Mẫn Giác cười cười vuốt cái cằm không râu, rung đùi đắc ý nói : "Đại hội trâm hoa không giả, nhưng muội có biết tiết mục chính của lần đại hội trâm hoa này là gì không?"Linh Lung nhăn mày nghĩ một lát, nói : "Tiết mục chính? Không phải ngũ đại môn phái trong thiên hạ đều tự phái ra đệ tử tinh anh, tỷ thí võ nghệ tiên pháp với nhau sao? Các sư huynh có chữ lót Mẫn còn chưa đến tuổi dự thi, chẳng lẽ đại sư huynh được chọn?"Trần Mẫn Giác lại không nói gì, chỉ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ thần bí mỉm cười đáng giận. Tính tình Linh Lung nóng nảy thực hận không thể nắm lấy cổ áo y buộc y nói mau.Hà Đan Bình cười nói: "Đại sư huynh các con quả thật là anh tài, nhưng chưa tới tuổi tham gia đại hội trâm hoa. Phải tròn mười tám tuổi mới được. Mẫn Giác, đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi."Trần Mẫn Giác không chút hoang mang, hỏi lại: "Vậy các ngươi có biết, đại hội trâm hoa vì sao có lại hai chữ trâm hoa không?"Chung Mẫn Ngôn đáp: "Cái này đệ biết. Người đoạt giải nhất trong trận đấu, sẽ được Dung cốc chủ Điểm Tình cốc tự mình gắn một đóa hoa mẫu đơn lên vạt áo, cho nên tên là trâm hoa."Trần Mẫn Giác cười nói: "Sai ! Hoa kia cũng không phải người đoạt giải nhất thì có thể dễ dàng được cài lên! Nếu không đệ xem lần đại hội trâm hoa trước, Dung cốc chủ sao không cài hoa cho người đoạt giải nhất của Phù Ngọc đảo? Phải biết hoa này chẳng những là hoa mẫu đơn, mà là chỉ một thử thách cuối cùng cho người đoạt giải nhất."Tất cả mọi người là lần đầu tiên nghe nói đến cái gọi là thử thách cuối cùng, không khỏi nhao nhao hiếu kỳ hỏi, ngay cả Toàn Cơ cũng trợn tròn cặp mắt nhìn nhị sư huynh. Hà Đan Bình tất nhiên hiểu rõ trong lòng, bà chỉ cười, cũng không nói gì, để cho bọn nhỏ được vui vẻ.Trần Mẫn Giác đợi mọi người ăn uống xong, lúc này mới nói : "Cái gọi là thử thách cuối cùng, chính là để cho người đoạt giải nhất trong trận đấu chiến đấu với một con đại yêu ma! Đương nhiên, yêu ma kia là các tiền bối bắt được trước đó, đã bị hao tổn nguyên khí nặng nề, nếu không đệ tử bình thường nào có thể chế ngự được nó? Nhưng các ngươi trăm ngàn lần cũng không nên xem thường năng lực của yêu ma bị thương này, ngay cả khi nó đại thương nguyên khí, công lực chỉ còn hai ba phần, cũng ít có đệ tử trẻ tuổi nào có thể độc lập đánh bại được nó. Bằng không sự kiện tỉ thí võ nghệ của đại hội trâm hoa sao lại biến thành long trọng như vậy? Từ khi trận đấu được bắt đầu cho tới nay, chân chính có thể được cài hoa mẫu đơn cũng không quá mười người. Cho nên, cũng không dễ dàng như các ngươi tưởng vậy đâu!"Mọi người thổn thức, giờ mới hiểu được đại hội trâm hoa lại có nội dung đặc sắc như thế. Linh Lung đánh hơi thấy chuyện thú vị, luôn miệng hỏi: "Nhị sư huynh huynh có biết lần này đại hội trâm hoa cử yêu ma gì không?"Trần Mẫn Giác nói: "Cái này tạm thời còn chưa rõ ràng. Nhưng nghe nói phía trước núi Lộc Đài có thiên cẩu quấy rối, khiến cho dân chúng lầm than, huynh đoán lần này tám chín phần mười là con này."Linh Lung tràn đầy thú vị, chỉ quấn quít lấy Trần Mẫn Giác đòi y nói thêm chút nữa, vẻ mặt y đau khổ thở dài: "Tiểu sư muội, nhiều hơn nữa huynh cũng không biết ! Không bằng muội đi hỏi sư nương đi, người nhất định biết rõ chuyện của đại hội trâm hoa hơn ta."Hà Đan Bình gật đầu nói: "Lão nhị nói rất đúng, nếu không thể chiến thắng yêu ma kia, thì không thể có trâm hoa. Năm đó sư phụ các con cũng tham gia đại hội trâm hoa, người tuổi nhỏ nhất, tư chất lại hơn người, đã đoạt được giải nhất. Kết quả ở cửa ải yêu ma này bị tổn hại nặng nề, thiếu chút nữa vong mạng. Đến bây giờ trên người sư phụ các con vẫn còn lưu lại một vết sẹo dài!""Phụ thân năm đó chiến đấu với yêu ma gì? Người có được hoa mẫu đơn sao?""Đó là một yêu ma rất nổi danh, gọi là Phì Di. Nó chiếm cứ Tây Bắc suốt ba năm, khiến nơi đó hạn hán không mưa. Cuối cùng sư tổ các con cùng với các vị trưởng lão của các môn phái khác hao hết toàn lực mới chế ngự được nó, khiến cho đại hội trâm hoa năm đó là năm khó khăn nhất. Cha con đấu với nó hai ngày hai đêm, cuối cùng mới thắng, lúc đi ra cả người đều khô nứt, thiếu chút nữa đã chết. Sau đó mẹ. . . . . ."Bà bỗng nhiên ngừng lại không nói nữa, trên mặt hơi đỏ lên. Bà sao lại có thể nói được với mấy tiểu bối này, sau đó bà liều lĩnh tiến lên, ôm ông khóc. Ông lại cầm lấy đóa hoa mẫu đơn khó khăn mới có được kia, run rẩy cài lên tóc bà, cười nói: "Trước kia đã muốn nói. . . . . . Hoa thơm xứng mỹ nhân. Nay. . . Có thể tìm được hoa có thể xứng với nàng rồi."Aiz, chuyện cũ ngọt ngào này cũng dần dần trôi qua theo thời gian. Chỉ là ở trong đáy lòng bà, ký ức trân quý đó vẫn rõ ràng như vậy, dường như mới xảy ra vào ngày hôm qua.Ăn xong cơm chiều, mọi người vừa nói chuyện phiếm một hồi, vừa an ủi Toàn Cơ một chút, rồi cáo lui đi nghỉ ngơi.Hà Đan Bình một đêm này lại không biết chảy bao nhiêu nước mắt