Chung Mẫn Ngôn là nam đệ tử chữ Mẫn nhỏ nhất trên Thiểu Dương phong, mà đệ tử chữ Mẫn là lớp đệ tử trẻ tuổi nhất của Thiếu Dương phái. Bởi vậy, rất nhiều việc vặt vãnh các sư huynh lười xử lý, đều giao cho hắn, mỗi ngày hắn bận rộn hơn các đệ tử khác gấp mấy lần.Cho nên, đãng trí cũng là chuyện thường ngày ở huyện.Hôm nay ăn cơm trưa xong, hắn liền đi vào luyện võ trường, cây kiếm cầm theo còn chưa kịp vung cái nào, đã có vài sư huynh tiến lại cùng hắn luận bàn. Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác xảo trá nhất, mắt thấy đã sắp bại bởi kiếm chiêu của tiểu sư đệ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Mẫn Ngôn a, có phải từ nay về sau đệ đưa cơm cho tiểu sư muội không?"Chung Mẫn Ngôn cả kinh, kiếm chiêu lập tức lộ ra sơ hở, Trần Mẫn Giác thừa dịp tiến vào, cổ tay vừa chuyển, đã đánh rơi kiếm của hắn, cười nói: "Đệ thua. Còn không nhanh đi đưa cơm đi. Bằng không sư nương biết sẽ đau lòng đó nha."Hắn lại có thể quên! Chung Mẫn Ngôn xám xịt chạy ra khỏi luyện võ trường, đi tới phòng bếp lấy cơm. Chỉ vì Toàn Cơ rất hiếm khi xuất hiện ở luyện võ trường, hắn cũng lười chú ý đến chuyện của tiểu sư muội này, buổi sáng học chiêu thức tiên pháp mới lại phức tạp, hắn chỉ lo luyện chiêu, lại quên sạch sẽ chuyện nàng bị giam giữ.Thực phiền, Chử Toàn Cơ nhất định có cừu oán với hắn, nàng bế quan, hại hắn cũng xui xẻo theo, mỗi ngày phải chạy tới Minh Hà động đáng sợ kia ba lần, thời gian tu hành sau giờ ngọ cũng bị rút ngắn.Tuy rằng hắn bình thường rất thích nói giỡn, chuyện gì cũng đều cười híp mắt giống như không lo lắng gì, kỳ thật lại là người tâm cao khí ngạo. Vai vế hăn thấp nhất, bình thường cũng không được coi trọng, bị người khác sai vặt làm chuyện này chuyện kia, cho nên hắn đối với chuyện luyện công cực kỳ nghiêm khắc, đến nỗi hà khắc, thề nhất định phải vượt qua đại sư huynh, để cho người khác coi trọng mình. Trước mắt bởi vì phải đưa cơm cho Toàn Cơ, thời gian tu hành sau giờ ngọ chẳng khác nào giảm đi phân nửa, làm sao hắn có thể không buồn bực được.Đại nương phòng bếp đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho Toàn Cơ đặt ở trong làn, thấy hắn đến liền cười cười đưa cho hắn, nói: "Này, mau đi đi. Đừng để cho nha đầu Toàn Cơ bị đói. Thật đáng thương mà."Đáng thương cái quỷ! Đáng giận mới đúng! Nàng lười biếng nên mới bị phạt, lại còn liên lụy người khác!Chung Mẫn Ngôn đi đến nửa đường, lặng lẽ vạch nắp che ra, đã thấy bên trong hai bàn đồ ăn, một chén cơm tẻ, còn có một chén canh nóng. Hắn len lén bốc một miếng sườn xào chua ngọt lớn nhất nhét vào miệng, ăn ngon lành.Hừ, không cho nha đầu lừa đảo kia ăn!Trong Minh Hà động không có ánh sáng, cho nên Chung Mẫn Ngôn đã sớm chuẩn bị đuốc. Khó khăn chèo thuyền đến nhà đá, bên trong lại tối đen như mực, không chút âm thanh. Hắn lạnh lùng nói: "Chử Toàn Cơ, ăn cơm."Không có người để ý đến hắn.Chung Mẫn Ngôn có chút bực mình: "Chử Toàn Cơ!" Hắn cao giọng.Vẫn là không có người để ý đến hắn.Chung Mẫn Ngôn rốt cuộc cảm thấy có chút không bình thường, nhanh chóng nhảy lên bờ tiến vào nhà đá, cây đuốc vung lên, đã thấy tiểu cô nương kia co lại thành một khối ở trên giường đá, hình như là đang ngủ, trong tay còn đang nắm một chiếc trống lắc. Trên thạch đài bên cạnh, có một bãi sáp nến, còn có ba cây chưa đốt cùng một hòn đá lửa.Hắn thở dài một hơi, vươn tay lay lay nàng, nói: "Chử Toàn Cơ, tỉnh, ăn cơm."Toàn Cơ mở đôi mắt ngập sương mù, đã thấy trước mắt ánh lửa sáng ngời, vẻ mặt không kiên nhẫn của Chung Mẫn Ngôn ở ngay đối diện, trong tay hắn còn cầm một cái làn lớn màu đen."Ăn cơm." Chung Mẫn Ngôn đặt thức ăn lên thạch đài sau đó xoay người nhìn lại, lại thấy nàng co người lại không động đậy, không khỏi tức giận, "Nếu ngươi không ăn thì nói một tiếng, đỡ khiến ta đây bay tới bay lui mỗi ngày, thật lãng phí thời gian."Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người rét run, cũng không muốn nhúc nhích. Người này luôn hung tợn với mình, giống như mình thiếu nợ hắn vậy. Muốn cãi nhau với hắn, lại không có tí sinh lực nào; nếu không tích cực ăn, chỉ sợ mẹ sẽ thương tâm. Nàng do dự nửa ngày, đành phải bò từ trên giường xuống, vén một đống quần áo bưng bát cơm lên.Cũng may đồ ăn vẫn còn nóng, ăn rất ngon miệng. Nàng ăn hơn phân nửa, ngẩng đầu thấy Chung Mẫn Ngôn nhìn mình chằm chằm, liền nói nhỏ: "Huynh cũng muốn ăn sao?"Chung Mẫn Ngôn bị nàng nói trúng tâm sự, mặt hơi đỏ lên, hừ một tiếng: "Ngươi ăn nhanh chút đi, ta được nhanh quay về luyện công."Toàn Cơ uống một ngụm canh, nói : "Giờ huynh có thể đi. Tới lúc ăn cơm thì tới lấy chén dĩa bẩn, như vậy cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của huynh."Hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói lời này, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Một mình ngươi ở trong này, không muốn có người nói chuyện với ngươi sao?"Toàn Cơ lại không trả lời, chỉ nhanh chóng ăn xong cơm bỏ chén dĩa vào trong làn đưa cho hắn: "Ăn xong rồi, huynh mang đi đi."Chung Mẫn Ngôn thấy thật xấu hổ, hắn ngượng ngùng tiếp nhận làn, còn muốn nói tiếp gì đó, lại thấy nàng lạnh đến sắc mặt tái xanh, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ôn nhu nói: "Buổi tối ta sẽ mang cho ngươi chăn bông cùng quần áo dày tới đây nhé?"Toàn Cơ đang cầu mà không được, hắn lại tự mình nói ra, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu.Hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn như thế củatiểu ma nữ này, cùng cái sự ngoan cố và hai mặt trong ấn tượng kia quả thực rất khác nhau, lúc này có chút luyến tiếc rời đi. Nhìn xung quanh một chút, lại nói: "Vậy. . . . . . Ngươi còn muốn cái gì không? Sách? Hay là đồ chơi? Một mình ngươi ở đây như vậy, rất khó chịu đựng nha."Nàng lắc đầu: "Không cần, không làm phiền huynh."Chung Mẫn Ngôn đành phải lên thuyền, chèo vài cái, lại chạy về, cởi áo khoác choàng lên người nàng, tức giận nói: "Quần áo cho ngươi mượn trước, không được làm bẩn. Buổi tối ta sẽ mang thêm cho ngươi vài cuốn sách và nến. Chỉ là một tiểu nha đầu mà còn mạnh miệng như vậy."Toàn Cơ cúi đầu không nói lời nào, hắn quả thật cũng không quá hiểu làm sao để tiếp xúc cùng loại người âm dương quái khí này, đành phải vội vàng rời đi.Đến buổi tối, hắn quả nhiên tuân thủ lời hứa, chẳng những mang theo hai tấm chăn bông, vài bộ y phục dày, còn có một chồng sách, một quyển giấy Tuyên Thành, mực đồng, nghiên mực, bút lông các loại, thậm chí còn có một giá bút bằng gỗ nho nhỏ. Đặt mấy thứ này ở đây, nhà đá vắng lặng rốt cuộc cũng có chút ấm áp."Nến này ngươi cứ dùng trước, dùng hết rồi ta lại mang thêm cho ngươi. Sư nương muốn ta nhắn với ngươi, nói trong động ướt lạnh, ngươi phải chú ý luyện công mỗi ngày, nếu không sẽ mắc bệnh. Đây là quyền phổ Huyền Minh quyền, trăm ngàn lần nhớ rõ phải luyện."Hắn nói liền một mạch, thấy Toàn Cơ lại là ra sức gật đầu, không khỏi hơi hơi châm chọc cười nói: "Lúc này đáp ứng, quay đầu đã làm như gió thoảng bên tai phải không?"Toàn Cơ cũng không giấu diếm, nói: "Đúng vậy, ta không muốn luyện công. Nhưng ta cũng không muốn làm cho người khác động một chút là tức giận với ta. Chẳng lẽ gật đầu là không đúng sao?"Chung Mẫn Ngôn cười gượng hai tiếng: "Ngụy biện, ngụy biện. Nếu để người khác biết ngươi hai mặt, nói một đằng làm một nẻo, người ta sẽ chỉ càng thêm tức giận thôi.""Vậy cũng không còn cách nào khác. Ta không thích người khác rống lên với ta, ta cũng không thích luyện công.""Vì sao không thích luyện công? Ngươi không muốn trở thành tiên sao?""Muốn, nhưng ta lười."Chung Mẫn Ngôn cảm thấy nếu mình lại nói tiếp cùng nàng chỉ sợ lại sẽ cao hứng muốn bóp chết nàng. Hắn thật chưa từng gặp người nào như thế, lười đúng lý hợp tình không chút nào xấu hổ, vậy mà còn vọng tưởng thành tiên."Ồ, vậy ngươi ước chừng chỉ có thể thành một loại tiên." Hắn nói xong, đặt một ngọn nến trên giường nàng."Tiên gì?" Toàn Cơ rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, rõ ràng không nghe ra đây là lời châm chọc, hưng trí bừng bừng hỏi.Chung Mẫn Ngôn nhếch miệng: "Tiên Lười. Ngươi cứ tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, nói không chừng có ngày Thiên Đình phái người xuống trần tiếp ngươi, phong ngươi làm Tiên Lười."Thì ra là đang châm biếm nàng. Toàn Cơ có chút thất vọng, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Ta không muốn luyện công, nhưng ta nhất định sẽ thành tiên.""Đúng đúng, ngươi chờ thành Tiên Lười đi!" Chung Mẫn Ngôn xoay người lên thuyền, lười nói tiếp với nàng.Nhà đá lại khôi phục sự tĩnh mịch. Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn ánh nến trên bàn, tiếp tục nhiệm vụ mỗi ngày: ngẩn người.Nhất định có thể thành tiên. Hình như vừa rồi nàng đã nói như vậy.Kỳ thật ngay cả chính nàng cũng buồn bực, lòng tự tin cuồng vọng này rốt cuộc là từ đâu chui ra có thể khiến nàng khẩu xuất cuồng ngôn như thế. Nàng không biết quyền pháp, không có tiên lực, ngay cả kiếm cũng không biết cầm, nhưng nàng có cảm giác mình có thể thành tiên.Có khả năng Chung Mẫn Ngôn nói đúng, nàng chỉ có thể làm Tiên Lười thôi.Các thần tiên khác làm không được, Tiên Lười này, ngoại trừ nàng thì còn ai?Lại nói bên này Toàn Cơ chìm trong miên man suy nghĩ của riêng mình, bên kia mọi người bận bịu tổ chức đại hội trâm hoa, Thiếu Dương phái từ trên xuống dưới đã sớm vứt chuyện của nàng ra khỏi đầu.Mười bốn tháng Tám, trước tết Trung thu một ngày, chưởng môn ngũ đại phái cùng những nhân vật quan trọng trong các chi nhánh tề tụ tại núi Thiểu Dương, vì cuộc sát hạch cuối cùng của đại hội trâm hoa. Cũng giống như năm rồi, rút thăm quyết định năm người đi đất hoang bắt yêu ma, thử thách cuối cùng của cuộc thi.Nói về đại hội trâm hoa, Linh Lung là người kích động nhất. Trong ngày hôm đó liền thấy nàng chạy ra chạy vào tìm cha mẹ nàng hắp nơi. Chỉ vì đại hội trâm hoa năm năm mới tổ chức một lần, toàn bộ Thiếu Dương phái bao gồm nam đệ tử trẻ tuổi nhất Chung Mẫn Ngôn đều từng thấy qua, vì vậy tuy rằng hưng phấn nhưng cũng có thể khống chế được. Thế nhưng Linh Lung là lần đầu tiên trong đời tham gia loại đại hội tỉ thí này, năm năm trước nàng mới sáu tuổi, tình hình tỉ thí lúc đó nàng làm sao có thể nhớ rõ. Nàng rất hưng phấn ngược lại Toàn Cơ lại đang khổ sở, muội ấy bị nhốt một mình trong động Minh Hà tối đen như mực, trường hợp náo nhiệt này, muội ấy không được xem rồi.Hôm nay Linh Lung quấn lấy mẹ từ sáng sớm, kì kèo muốn cùng lên đỉnh núi xem rút thăm, khó khăn lắm Hà Đan Bình mới dùng bánh quế hoa khuyên ở lại được. Ai ngờ chân trước bà mới vừa đi, sau lưng Linh Lung liền cổ động Chung Mẫn Ngôn dẫn nàng cùng tiến lên đỉnh núi."Không được, bây giờ huynh phải đưa cơm cho Toàn Cơ. Hơn nữa sư nương đã nói tiểu hài tử đừng đi giúp vui, chỗ đó đều là trưởng lão cao nhân đắc đạo, không cẩn thận đụng chạm ai cũng đều không tốt."Chung Mẫn Ngôn một mực cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.Linh Lung vội la lên: "Vậy huynh đưa xong thì đi! Chúng ta đi lên nhìn một chút rồi đi xuống, được không? Muội cam đoan sẽ ngoan, tuyệt đối không gây rối."Chung Mẫn Ngôn một mặt giả bộ nhìn đồ ăn trong làn một mặt nói : "Đưa cơm xong huynh còn phải đi luyện công. Muội cũng đừng gấp, nửa tháng nữa náo nhiệt gì nữa muội cũng được tận mắt nhìn xem, sẽ không có nửa người ngăn cản muội."Linh Lung làm sao nhịn được, cầm lấy góc áo hắn kêu ’ca ca tốt, Mẫn Ngôn tốt’."Dẫn muội đi một chút thôi! Nhìn xem rút thăm