Dứt lời, Võ Thiện Nhân lấy từ trong túi thơm không gian ra một bọc đồ to tướng, giống như một bao tải cỡ lớn, thẳng tay để lên trên quầy hàng.
Vì để phòng tránh sự chú ý không cần thiết nên trước đó hắn đã bỏ đống nội đan linh thú này vào kiện linh bảo không gian hạ đẳng lấy từ trên người bóng đen sát thủ.
Riêng bên trong Ngũ Hành Giới Chỉ, Võ Thiện Nhân chỉ để lại những vật phẩm thực sự quan trọng mà thôi.
Nhìn thấy hành động của hắn, nam chấp sự hơi ngạc nhiên nhưng cũng đưa tay mở ra xem thử.
Lập tức, đôi mắt hắn sáng rực lên bởi hiện ngay trước mặt là số lượng lớn nội đan linh thú cấp một, cấp hai, cấp ba, còn có cả nội đan linh thú cấp bốn.
Nam chấp sự đã không còn vẻ lãnh đạm, thần sắc nghi ngờ hỏi: “Tất cả chỗ nội đan này là của ngươi sao?”
Nhìn thái độ thay đổi của hắn, Võ Thiện Nhân tươi cười hớn hở bảo: “Đúng vậy, số nội đan này là đệ tử thu được khi vào Tây Nguyên làm nhiệm vụ.”
Nghe vậy, nam chấp sự càng tỏ vẻ kinh ngạc hơn, liền đánh giá kỹ lưỡng lại Võ Thiện Nhân một lượt, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn ra điểm nào bất thường.
Nhìn đống nội đan lấp lánh đủ loại màu sắc, nam chấp sự liền gật đầu bảo: “Ngươi đợi một chút để ta kiểm tra.”
Chưa đến một tuần trà, nam chấp sự đã phân biệt cụ thể số lượng và cấp bậc nội đan linh thú.
Hắn tính toán một chút liền báo giá: “Tổng cộng có hai ngàn bảy mươi bảy viên.
Trong đó, nội đan cấp một là một ngàn ba trăm, nội đan cấp hai năm trăm lẻ sáu viên, nội đan cấp ba có hai trăm ba mươi mốt viên, nội đan cấp bốn có bốn mươi viên.
Cứ theo bảng giá mà suy ra, ngươi có thể thu về mười bảy vạn sáu ngàn linh thạch.
Nếu đồng ý thì để lại đây.”
Vốn dĩ nội đan cấp bốn có hơn bảy mươi viên nhưng Võ Thiện Nhân lọc ra giữ lại trên người một ít, phòng khi cần dùng đến.
Dù sao thì nội đan linh thú cũng có ít nhiều tác dụng trong việc tu luyện.
Về con số mười bảy vạn sáu ngàn linh thạch mà nam chấp sự đưa ra, Võ Thiện Nhân không có lý do gì để từ chối.
Sau đó mọi chuyện đơn giản rồi, một bên giao hàng, một bên nhận tiền, chỉ một loáng đã kết thúc giao dịch.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Võ Thiện Nhân liền hỏi thăm nam chấp sự: “Đệ tử muốn tìm mua một ít vật phẩm đặc thù, không biết khu vực đó nằm ở đâu?”
Nam chấp sự thu lại đống nội đan linh thú, tâm trạng vui vẻ bảo: “Ngươi đi lên lầu hai, trên đó sẽ có người hướng dẫn.”
“Đa tạ chấp sự đại nhân!” Võ Thiện Nhân vội chắp tay đáp lễ, ôm một mớ linh thạch rồi mau chóng rảo bước đi lên lầu.
Mang theo tâm trạng phấn khích đi lên, không lâu sau, đã thấy bóng dáng Võ Thiện Nhân từ trên lầu hai Kỳ Trân Các bước xuống, sắc mặt méo mó khó coi.
Ban đầu, Võ Thiện Nhân còn tưởng mình đã trở thành “đại gia”, có thể thoả mái vung tay chi tiêu, nhưng sau khi đi lên lầu hai Kỳ Trân Các, hắn mới phát hiện bản thân vẫn là nghèo rớt mồng tơi.
Đầu tiên, Võ Thiện Nhân bỏ năm vạn linh thạch mua một số tài nguyên có tác dụng giúp củng cố tu vi.
Đáng tiếc ở cảnh giới Tướng Cấp không thể tìm được loại vật phẩm hỗ trợ giống như Tu Luyện Châu, điều này khiến hắn vô cùng thất vọng.
Vì không thể nào nhanh chóng đột phá tu vi, kế đến, Võ Thiện Nhân một hơi chi tiêu mười hai vạn linh thạch dùng để mua linh phù,