Nghe nói, trong lịch sử mấy vạn năm của Thánh Viện, cho đến nay nổi bật nhất là một kiện linh bảo thượng phẩm, được cường hoá thành công bậc tám, có giá trị liên thành.
Chưa hết, nguyên liệu quan trọng nhất để cường hoá linh bảo chính là Đá Cường Hoá, hay còn được gọi bằng một cái tên khác là Huyền Tinh.
Trong Kỳ Trân Các cũng có một gian hàng chuyên dụng mua bán Huyền Tinh, vừa rồi Võ Thiện Nhân không để tâm nên chỉ đi lướt qua, lúc này liền tò mò quay lại tìm hiểu.
Theo đó, trên khối ngọc giản có ghi chép chi tiết, Huyền Tinh được phân chia thành mười lăm cấp bậc, đánh dấu từ nhỏ đến lớn.
“Huyền Tinh bậc một, giá một ngàn linh thạch.
Huyền Tinh bậc hai, giá năm ngàn linh thạch.
Huyền Tinh bậc ba, giá hai vạn linh thạch.
Huyền Tinh bậc bốn, giá tám vạn linh thạch
Huyền Tinh bậc năm, giá bốn mươi vạn linh thạch.
Huyền Tinh bậc sáu, giá hai trăm vạn vạn linh thạch.
Huyền Tinh bậc bảy, giá chín trăm vạn linh thạch.
Huyền Tinh bậc tám, giá ba ngàn vạn linh thạch.
Huyền Tinh bậc chín, giá tám ngàn vạn linh thạch.
Huyền Tinh bậc mười, giá hai mươi ngàn vạn linh thạch.”
Về Huyền Tinh bậc mười một trở lên không có thông tin trong ngọc giản.
Xác xuất để tạo thành Huyền Tinh bậc này thực sự quá thấp, không thể dùng linh thạch đong đếm được giá trị.
Muốn cường hoá linh bảo, Linh Bảo Sư sẽ thông qua chân hoả để tiến hành cường hoá.
Ngày trước khi nghiên cứu về Trung Quyển Linh Bảo, Võ Thiện Nhân đã đại khái nắm bắt cơ bản về vấn đề này.
Chẳng qua là đọc cảnh báo khi triệu hồi chân hoả sẽ khiến bản thân vô cùng đau đớn nên hắn mới nhất mực bỏ qua.
Lúc này, đứng trước sức hấp dẫn đến từ linh thạch, Võ Thiện Nhân hai mắt rực sáng, hạ quyết tâm bảo: “Con bà nó! Linh bảo có giá trị như vầy, chẳng phải chức nghiệp Linh Bảo Sư sẽ giàu đến nứt đố đổ vách sao? Ta cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, nhất định phải mau chóng tiến vào Hạ Linh Bảo Sư thôi.”
Theo đó, trong lòng Võ Thiện Nhân loé lên một tia sáng, nhìn ra ba phương thức có thể mau chóng phát tài.
Một là chế tạo linh bảo.
Có điều, tỉ lệ rủi ro khá cao, nếu thất bại sẽ mất hết vốn liếng, còn nếu thành công thì sẽ lập tức thu về lợi nhuận gấp mấy mươi lần.
Trong giới Linh Bảo Sư thường truyền tai nhau một câu nói: “Ngàn lần chế tạo hoạ may mới có một lần thành.” Vậy mới thấy độ khó khăn vô cùng trong chuyện này.
Hai là cường hoá linh bảo.
Cơ mà tỉ lệ thành bại so với chế tạo linh bảo dường như còn muốn khắc nghiệt hơn.
Hai kèo này hơi chua, Võ Thiện Nhân không ham.
Cái hắn quan tâm chính là phương thức thứ ba, ghép Huyền Tinh.
Theo quy tắc, cứ từ hai viên Huyền Tinh có cùng cấp bậc sẽ có thể ghép lên cấp cao hơn.
Trong ngọc giản có ghi rõ ràng, cấp bậc ghép càng cao thì khả năng thành công càng giảm xuống.
Khởi đầu là ghép hai viên Huyền Tinh bậc một lên bậc hai xác xuất năm thành thành công.
Năm thành, không cao nhưng cũng không thấp, giống như chơi tài xỉu, nếu là nhân phẩm tốt thì chẳng mấy chốc mà thu hồi vốn, còn kiếm thêm được một khoản linh thạch kếch xù.
Nói về nhân phẩm, không hiểu sao Võ Thiện Nhân lại rất tự tin vào bản thân.
Hắn tính mẩm trong bụng: “Một trăm viên Huyền Tinh bậc một sẽ có được năm mươi lần ghép bậc.
Chỉ cần ta thành công một nửa thì cũng thu được số lời hai vạn năm ngàn linh thạch.”
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Võ Thiện Nhân hạ quyết tâm bỏ ra mười vạn linh thạch mua lấy một trăm Huyền Tinh bậc một.
Xong xuôi mọi việc, Võ Thiện Nhân đang định trở ra, bỗng nghĩ ngợi thêm gì đó, liền hộc tốc quay ngược trở lên lầu hai Kỳ Trân Các, lúc đi xuống thì thấy trên tay cầm thêm hai khối ngọc giản.
Ra đến cửa, Võ Thiện Nhân ngó nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Thích Thật Thà đâu.
Hắn thấy lạ liền đến gần hỏi người