Thời gian trôi nhanh.
Tính từ khi Võ Thiện Nhân bắt đầu đóng cửa bế quan, cho đến nay đã là ngày thứ mười lăm rồi.
Vào lúc này, trên Hưng Yên Phong, bên cạnh bầu không khí khẩn trương cho kỳ Tân Vương sắp sửa diễn ra thì còn có một thông tin gây chú ý.
Gần một tuần nay, ngày nào đám môn sinh cũng nghe thấy những tràng âm thanh nổ đùng đùng từ trong động phủ số một trăm năm mươi chín phát ra, tần số càng về sau càng nhiều, đếm sơ đã lên tới mấy mươi lần.
Điều đó khiến cho không ít người nổi tính hiếu kỳ, xôn xao bàn tán.
“Đây là động phủ của Võ Thiện Nhân phải không? Hắn đang làm cái quái quỷ gì trong đó vậy?”
“Không lẽ hắn đang tu luyện linh thuật?”
“Tu luyện linh thuật trong động phủ thì làm sao có đủ không gian thi triển? Kẻ này đúng là một gã đại ngu ngốc!”
“Các ngươi chớ quên Võ Thiện Nhân lấy tu vi Tướng Cấp sơ kỳ nhưng dễ dàng đánh bại hai Tướng Cấp trung kỳ là Châu Đăng Khoa và Trần Công Minh.
Nhân vật như vậy mà ngu ngốc sao?”
“Vài ngày nữa là đến kỳ Tân Vương rồi, liệu hắn có tham gia không?”
“Phần thưởng kỳ Tân Vương rất lớn, nhất định là hắn sẽ tham gia.
Nhưng Hưng Yên Phong của chúng ta hiện nay có không ít Tướng Cấp hậu kỳ, thậm chí Tướng Cấp đỉnh phong, Vương Cấp sơ kỳ cũng xuất hiện.
Lấy tu vi Tướng Cấp sơ kỳ của hắn, nếu may mắn có lẽ sẽ lọt vào tốp hai mươi.”
“Ha ha… Ta thực rất mong chờ xem ai sẽ là Tân Vương thế hệ này đây!”
Quay trở lại diễn biến trong động phủ, vào thời điểm này, Võ Thiện Nhân chuẩn bị tiến hành dung hợp nguyên liệu lần thứ năm mươi.
Bốn mươi chín lần thất bại đã đả kích mạnh mẽ niềm tin của hắn.
Nhìn vào một trăm nguyên liệu cuối cùng, hắn gầm vang một tiếng: “Nhất định ta sẽ thành công!”
Đáng tiếc, ở đời vốn dĩ còn có một chữ, nhưng…
Không cam lòng thì sao chứ?
Kết cục vẫn chỉ có một… là thất bại!
“Đùng.”
Âm thanh kịch liệt vang lên, khiến cho cõi lòng Võ Thiện Nhân tan nát, giận tím cả người.
Năm mươi lần, thất bại triệt để.
Năm ngàn khối nguyên liệu hoàn toàn bị phá huỷ không chừa một mảnh.
Ngẩn ngơ nhìn bãi chiến trường trước mắt, Võ Thiện Nhân mặt mày méo xệch, con ngươi muốn phún hoả: “Con bà nó! Tại sao lại khó đến như vậy?”
Đáng nói là hắn thất bại ở công đoạn dung hợp, còn chưa kịp tiến đến ngưng hình, bảo sao lại không tức?
Có lẽ Võ Thiện Nhân đã quên rằng, trong giới Linh Bảo Sư truyền nhau một câu nói nổi tiếng: “Ngàn lần chế luyện, hoạ may mới có một lần thành”.
Tuy có chút khoa trương nhưng rõ ràng muốn nhắc nhở độ khó của luyện chế linh bảo là cực lớn.
Huống hồ Võ Thiện Nhân mới đầu thử nghiệm, muốn trong năm mươi lần mà thành công sao? Đúng là nằm mơ nói mộng! Đừng nói là hắn, ngay cả những Hạ Đẳng Linh Bảo Sư, Trung Đẳng Linh Bảo Sư thành danh cũng chưa chắc làm được điều đó.
Năm mươi lần dung hợp thất bại khiến cho Võ Thiện Nhân tiếc muốn đứt ruột.
Sau lần đi vào Kỳ Trân Các, hắn đã đại khái nắm bắt được giá trị mặt hàng nguyên liệu nằm trong Hạ Quyển Linh Bảo.
Theo tính toán thì với mỗi lần thất bại, đồng nghĩa với việc hắn tự tay đốt gần một vạn linh thạch.
Điều này cũng rất dễ hiểu, không dưng mà giá trị của linh bảo thành phẩm lại cao ngất ngưởng như vậy.
Nhìn vào đó mới thấy, con đường để trở thành Linh Bảo Sư vô cùng gian nan, ngoài thiên phú còn cần rất nhiều đến đòn bẩy tiền tài, không phải ai cũng có đủ khả năng theo đuổi.
Muốn bồi dưỡng ra một gã Hạ Đẳng Linh Bảo Sư, có khi một tiểu gia tộc phải tán gia bại sản cũng không chừng.
Trước đó Lê Châu sư phụ đưa chín ngàn nguyên liệu, Võ Thiện Nhân còn cho là nhiều