Vào lúc này, ở chiều không gian đầu tiên đang diễn ra một tràng cảnh rối loạn.
Đám môn sinh lùng sục cả bốn cực đông, tây, nam, bắc song rốt cuộc vẫn không tìm được vị trí truyền tống.
Tin tức nhanh chóng được lan ra.
Chẳng bao lâu mọi người đều biết đến, cảm thấy hết sức hoang mang.
Chẳng lẽ trong kỳ Tân Vương này Thánh Viện có đã có điều chỉnh, cánh cửa thông đạo không còn nằm trong số bốn vị trí cố định mà chuyển dịch qua một nơi nào khác hay sao? Không gian nơi đây không lớn nhưng cũng không nhỏ, muốn hoàn toàn tìm kiếm có lẽ phải mất đến vài ngày.
Điều này khiến cho toàn bộ môn sinh tham gia tranh đoạt Tân Vương thực sự đau đầu.
Nửa ngày sau, trên đỉnh núi nằm ở cực đông, những đống băng tuyết do Võ Thiện Nhân cố tình nguỵ tạo nên đã bị ai đó san phẳng.
Xung quanh vị trí đặt cánh cửa màu xanh hiện có một đám môn sinh, trông diện mạo rất quen mắt, hóa ra đều là thành viên Phục Minh Hội.
Sắc mặt người nào người nấy còn đen hơn đít nồi, trông rất khó coi, đang không ngừng gân cổ chửi đổng.
“Con mẹ nó! Chúng ta bị chơi khăm rồi! Không biết là thằng ôn vật nào đã giấu cánh cửa sau lớp tuyết này?”
“Má nó chứ! Báo hại chúng ta phải chạy đông chạy tây, tốn biết bao nhiêu là thời gian.”
“Kết thúc Tân Vương ra đến ngoài mà biết hắn là ai, ta nhất định phải băm vằm thành trăm mảnh mới hả dạ.”
Hội chủ Trần Công Minh cũng có trong số đó, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
Lại nói, từ cánh cửa màu trắng đi vào, Trần Công Minh bị truyền tống đến một địa phương nằm ở phía bắc.
Sau khi rời cực bắc, hắn liền chạy về cực đông rồi xuôi đà xuống phương nam, cuối cùng quay ngược lên cực tây.
Chạy đủ một vòng lớn nhưng vẫn không tìm thấy thông đạo đâu hết.
Trên đường đi, có không ít môn sinh tu vi Nhân Vực xui xẻo chạm mặt, liền bị hắn đánh cho bật ngược trở ra Ngũ Hành Phong.
Tuy nhiên cũng nhờ vậy mà hắn có cơ hội thu gom gần đủ thành viên Phục Minh Hội.
Kỳ Tân Vương này Phục Minh Hội đăng ký tham gia quân số đến tám mươi người, đa phần đều là Nhân Vực cấp mười lăm, về phần Tướng Cấp sơ kỳ có bảy người, Tướng Cấp trung kỳ có ba người.
Đội hình như vậy tuyệt đối là một cỗ thế lực đáng sợ, khiến đông đảo môn sinh phải dè chừng.
Trong khi mọi người náo loạn vì cho rằng cánh cửa truyền tống đã thay đổi vị trí thì Trần Công Minh lại không hề nghĩ vậy, bởi vì cách đây hai ngày đại ca Trần Mông có truyền tin cho hắn nhưng tuyệt nhiên không nghe nhắc đến chuyện này.
Trần Công Minh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ hắn đã bỏ sót điểm quan trọng nào đó? Trong đầu hắn liền lần lượt phân tích những tình huống nằm ở bốn cực đông, tây, nam, bắc mà mình đã đi tới.
Hồi lâu sau, Trần Công Minh bỗng phát hiện ra một sự việc rất khác thường ở phía cực đông: “Trên đỉnh núi tại sao băng tuyết lại chất thành từng đống như vậy chứ? Theo như lời miêu tả của đại ca thì hoàn toàn không giống nhau.”
Ngay lập tức, Trần Công Minh ra lệnh cho Phục Minh Hội kéo thẳng đến nơi đây, cuối cùng, sau khi phá bỏ những đống băng tuyết, cánh cửa thông đạo tiếp dẫn qua màn hai cũng đã hiện ra.
Đúng lúc đó, đột nhiên có hai gã nam sinh xuất hiện.
Dựa vào khí tức liền dễ dàng nhận ra cả hai người đều đang ở tu vi Nhân Vực cấp mười bốn.
Chỉ với cảnh giới này mà cũng dám đăng ký tranh đoạt Tân Vương thật là không biết tự lượng sức mình.
Vừa đến gần, hai gã nam sinh liền phát hiện cánh cửa màu xanh hào quang lập lòe chớp động, không nhịn được reo lên khe khẽ.
Cơ mà, vây quanh cánh cửa màu xanh lại đang là đám thành viên Phục Minh Hội.
Đặc biệt là lúc này mặt mày đứa nào cũng trở nên bặm trợn, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, trông rất đáng sợ.
Huống hồ trước nay trên Hưng Yên Phong danh tiếng của Phục Minh Hội chẳng hề tốt lành gì, vậy nên hai gã nam sinh có chút do dự không quyết.
Sau một thoáng lưỡng lự, bất ngờ thân hình hai người bọn họ lay động, biến thành hai làn gió, cấp tốc phóng thẳng đến cánh cửa màu xanh.
Theo