“Hắt xì… Hắt xì…”
“Con bà nó! Nhất định là có người đang chửi sau lưng ta.”
Trong chiều không gian thứ hai Ngũ Hành Trận, tại khu vực phía nam, thân ảnh Võ Thiện Nhân vẫn kiên trì bước tới, cái miệng thi thoảng mắng chửi vài câu.
Hiện tại tốc độ của hắn không còn được như ban đầu nữa mà càng tiến về phía trước càng chậm.
Tuy nhiên, khoảng cách với Thanh Mộc Đảo xem chừng cũng không còn bao xa.
Đang di chuyển bỗng trong lòng Võ Thiện Nhân chợt xuất hiện một cỗ cảm giác bất an.
Trực giác như mách bảo cho hắn biết rằng ở phía trước có thứ gì đó đang rình rập ấn núp, chỉ cần hắn bước đến là sẽ bổ nhào tới cắn nuốt.
Võ Thiện Nhân vội vàng đứng lại, thần thức cẩn trọng thăm dò khoảng không gian trước mắt.
Nhìn lần đầu, một quang cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Đến lần thứ hai, hình như phát hiện ra thứ gì đó, có điều không rõ ràng lắm.
Võ Thiện Nhân cẩn thận nhìn thêm lần nữa, tinh thần lực lúc này triệt để phóng thích, quan sát biến động từng tấc không gian trước mặt.
Không lâu sau, hắn đã mơ hồ nhận ra manh mối: “Ủa, thứ này là gì?”
Thông qua thần thức, Võ Thiện Nhân nhìn thấy những luồng ánh sáng màu xanh kỳ dị, chớp động liên hồi.
Sự dao động này rất nhỏ, nếu không chú tâm quan sát e rằng không thể nào nhận ra.
Càng lúc thần sắc Võ Thiện Nhân càng trở nên khó coi.
Hắn phát hiện trong mảnh không gian đường kính chừng mười trượng xuất hiện tầng tầng lớp lớp các lưỡi đao gió, thể tích chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, thế nhưng mang theo lực công kích cực lớn.
Những lưỡi đao gió này được tạo thành từ mộc nguyên tố vô cùng quỷ quyệt, nếu không cẩn thận đi lạc vào trong đó, đến ngay cả Tướng Cấp trung kỳ cũng phải luống cuống tay chân.
Đáng ngại nhất là không chỉ có một địa phương như thế mà cứ cách một đoạn vài chục trượng lại xuất hiện dị trạng trên.
Có thể nói, nơi đây đã sớm biến thành một trận địa mai phục, bao gồm vô số quần thể đao phong sắc bén.
Một khi bị vây hãm trong các trận đao phong sẽ cực kỳ hao tổn linh lực để phá vây thoát ra.
Ở một nơi không thể hấp thu linh khí thì đây chính là một nguy hiểm trí mạng.
Dựa vào tình huống hiện tại, Võ Thiện Nhân chợt phỏng đoán: “Theo ta thấy nhiều khả năng Thanh Mộc Đảo chính là nơi xuất hiện cánh cửa truyền tống qua màn thứ ba.
Nếu không Thánh Viện chẳng cần hao tổn công sức bày bố cạm bẫy khắp nơi như vậy.”
Võ Thiện Nhân thực tình có chút lo lắng, tuy nhiên với những tầng lớp bảo hộ mà hắn đã chuẩn bị thì có lẽ cũng đủ sức đối phó trước thế trận này.
Quan trọng hơn là hắn còn chưa dùng đến Hàng Long Biến Thân Quyết.
Có điều trạng thái long biến chính là lá bài tẩy cực mạnh, Võ Thiện Nhân quyết định chưa đến thời khắc cuối cùng sẽ không dễ dàng để lộ.
Huống hồ phạm vi chiếm đóng của mỗi quần thể đao phong không lớn, chỉ cần thận trọng đi vòng qua là có thể an toàn né tránh.
Mộc nguyên tố vốn có đặc tính quỷ dị, nếu không chú ý sẽ rất khó nhận ra.
Vì vậy, đoạn lộ trình cuối cùng này, Võ Thiện Nhân tinh thần lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, cho nên tốc độ tiến tới vô cùng chậm chạp, trong hơn một canh giờ chỉ đi thêm được trên dưới nửa dặm đường.
“Cẩn thận, phải hết sức cẩn thận!” Võ Thiện Nhân thầm nhủ.
Ngồi tu luyện mấy ngày mấy đêm tuy lâu nhưng thực tế Võ Thiện Nhân cảm thấy rất ngắn vì không có cảm giác mệt mỏi.
Hiện tại phải tập trung tinh thần cao độ quan sát mọi biến động trong từng tấc không gian như vậy, xem ra so với bế quan tu luyện còn khổ sở hơn gấp vạn lần.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cứ kéo dài mãi chưa ngừng.
Thêm hai canh giờ nữa, rốt cuộc Thanh Mộc Đảo đã lộ hiện trong tầm mắt.
Dù đã nhìn thấy mục tiêu nhưng sắc mặt Võ Thiện Nhân không hề có nét vui mừng, đôi mắt chằm chằm hướng về khoảng không.
Vừa đi đến đây, hắn bất ngờ cảm thụ một sự uy hiếp lan tràn, đồng thời nhận ra số lần xuất hiện của các quần thể đao phong đã tăng đột biến.
Ở những phương hướng khác, không ngờ cũng có một vài bóng người đang tiến về Thanh Mộc Đảo.
Rõ ràng là nhìn thấy nhau nhưng trong trường hợp này không một ai muốn lên tiếng chào hỏi.
Giống như Võ Thiện Nhân, tốc độ di chuyển của mọi người rất chậm chạp, nhích lên từng bước, từng bước.
“AAA…”
Trong bầu không khí khẩn trương, đột nhiên một tiếng thét kinh hoàng vang lên, hóa ra