Tính thời gian từ khi Võ Thiện Nhân vào trong Thức Hải cho đến lúc này đã qua tám canh giờ.
Tổng kết thành tích hiện tại, số lượng môn sinh tiến vào màn thứ hai đã lên đến gần một ngàn người.
Số lượng môn sinh tiến vào màn thứ ba đã hơn trăm người.
Số lượng môn sinh tiến vào màn thứ bốn là sáu người.
Riêng màn thứ năm vẫn chưa có ai đặt chân đến.
Thần niệm vừa động, trong Thức Hải, thân ảnh Võ Thiện Nhân tan biến, thần thức ngay lập tức đã yên ổn trở về nội thể.
Trước mắt hắn vẫn là vô số các quần thể đao phong quay cuồng bạo loạn.
Không gian như bị muôn vạn lưỡi đao kết từ gió cắt thành từng mảnh tạo nên những tràng âm thanh xoẹt xoẹt ghê rợn.
Võ Thiện Nhân ngửa đầu cười lớn: “Ha ha… Ta còn tưởng là lợi hại thế nào.
Xem ta phá trận đây!”
Đột nhiên, hắn gầm vang một tiếng, tinh thần lực liền bộc phát đến cực hạn.
Nháy mắt, toàn bộ mộc nguyên tố tồn tại trong phạm vi đường kính chừng trăm trượng bỗng nhiên xao động.
Theo một ý niệm của Võ Thiện Nhân, mộc nguyên tố nhanh chóng lưu chuyển theo một quỹ đạo hình cầu.
Chung quanh thân thể hắn vô vàn mộc nguyên tố bao bọc, phàm lúc nào có đao phong cận kề đều phát hiện trước một bước.
Sau đó, không biết Võ Thiện Nhân đã dùng phương thức nào khiến cho đao phong hoàn toàn biến mất, đợi cho đến khi hắn yên ổn vượt qua thì những trận đao phong đó mới đột ngột quay trở lại.
Không còn giữ điệu bộ thận trọng trước đó, lúc này Võ Thiện Nhân đã dùng toàn lực thi triển Phong Quyển Tàn Vân, băng băng tiến về Thanh Mộc Đảo.
Nhìn cái cách Võ Thiện Nhân di chuyển so với gã nam sinh Vương Cấp sơ kỳ khi trước rõ ràng là có sự khác nhau một trời một vực.
Gã nam sinh kia lấy mộc nguyên tố làm chủ, biến thân thể trở thành một sợi tơ, cảm ứng nương theo chuyển động của gió mà né tránh.
Còn Võ Thiện Nhân thì hoàn toàn ngược lại, hắn biến bản thân trở thành trung tâm, thông qua tinh thần lực khống chế mộc nguyên tố theo ý mình.
Muốn làm được điều đó vô cùng khó, cần lĩnh ngộ mộc thuộc tính đến một trình độ cực cao.
Chuyện này không hề liên quan đến tu vi cảnh giới cao hay thấp mà chỉ có thể dựa vào thiên phú và cơ duyên cảm ngộ của mỗi người.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Võ Thiện Nhân đã vượt qua quãng đường còn lại, chính thức đặt chân lên Thanh Mộc Đảo.
Ngồi ngoài quan sát, trước màn trình diễn của Võ Thiện Nhân, Lê Châu đại trưởng lão vỗ mạnh tay lên thành ghế, chợt thốt lên: “Hay!”
Ngay cả lão viện chủ Lý Phong cũng phải gật đầu khen ngợi: “Đứa nhỏ Thiện Nhân thiên phú thật tốt! Có thể trong hoàn cảnh như vậy mà nhân cơ hội lĩnh ngộ mộc thuộc tính.”
Đặng Hùng Cường đại trưởng lão hai mắt loé sáng, nhân cơ hội nói: “Ta chính là sở hữu mộc linh mạch.
Đứa nhỏ này xem ra nhất định phải về Vạn Thú Phong của ta.
Ha ha…”
Rõ ràng Võ Thiện Nhân càng biểu hiện xuất sắc thì chư vị đại trưởng lão sẽ càng quyết tâm tranh đoạt.
Lê Châu cười thầm trong bụng, quay sang lườm nhị sư huynh mình một cái.
Cũng may là hắn đã đi sớm một bước, chuyện thu nhận đệ tử chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đúng lúc, bỗng có một vị trưởng lão lớn tiếng nói: “Mọi người xem, Nguyễn Hoàng Yến đã qua được màn thứ ba tiến vào cánh cửa màu đen rồi.”
“Con bé Hoàng Yến mới đó mà đã chạm chân đến Vương Cấp trung kỳ, tốc độ tu luyện thật khiến cho người ta sợ hãi!”
“Theo ta thấy đây chính là một ứng viên sáng giá cho danh hiệu quán quân Tân Vương kỳ này.”
“Ồ, cảm ơn ngươi đã nói những điều mà ai