Tâm thần Võ Thiện Nhân đắm chìm vào trong một trạng thái huyền diệu.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vô vàn những chuyển động của gió dung nhập cả vào trong đầu hắn.
“Vù…”
“Vù…”
Gió vẫn thổi mạnh, tạo thành những cơn lốc xoáy, xộc thẳng lên tận thiên không, xuyên phá từng tấc không gian.
Bỗng tinh thần lực của Võ Thiện Nhân bùng nổ, theo một ý niệm trào dâng như thuỷ triều cường đại.
“Bùng.”
Không gian Thức Hải chợt phát sinh một tình huống vô cùng kỳ lạ.
Cảnh tượng đột nhiên biến hoá, giống như trở thành một tinh vân, lấy Võ Thiện Nhân làm trung tâm, vây quanh là gió chuyển động không ngừng.
Bốn bề đều là gió.
Đôi mắt Võ Thiện Nhân rực sáng như nhật nguyệt, cất giọng hô vang một tiếng: “Ngưng.”
Thật quá là thần kỳ, chỉ trong cái chớp mắt, không gian Thức Hải trở về sự tĩnh lặng vốn có.
Gió ngừng thổi.
Mộc thuộc tính cũng quỷ dị biến mất.
Bất chợt lại nghe thấy một âm thanh dứt khoát vang lên: “Chuyển.”
Ngay tại những vị trí vừa biến mất, gió mang theo mộc thuộc tính bất ngờ nổi lên, theo một ý niệm của Võ Thiện Nhân liền ồ ạt ùa cả ra, cấp cấp nghe lệnh, giống như là trước đó chúng chỉ tạm ẩn mình nấp vào không gian mà thôi.
Những luồng gió này bất ngờ thay đổi thể tích, biến thành những lưỡi đao gió sắc bén, so với tình huống bên ngoài Ngũ Hành Trận lại rất giống nhau.
Nếu người khác có thể chứng kiến cảnh này, nhất định sẽ cho rằng đang có một cơn bão hung hăng càn quét nơi đây.
Có điều, chủ nhân của Thức Hải, thân ảnh Võ Thiện Nhân lại nằm ngay trong mắt bão, bởi vậy hoàn toàn không bị ảnh hưởng trước sự quấy phá đó.
“Chuyển.”
Sau tiếng quát, những lưỡi đao gió đang bạo loạn bất ngờ thay đổi hoàn toàn sắc thái trở nên dịu nhẹ, hiền hoà.
Cứ như vậy, theo ý niệm của Võ Thiện Nhân cường độ mạnh yếu của gió liên tục thay đổi.
Hắn không hề mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng lúc càng tốt.
Mỗi khi tinh thần tiêu hao đến cực điểm thì hắn liền lập tức sử dụng Cửu Chân Tinh Thần khôi phục.
Vì ở trong Thức Hải của chính mình nên khả năng khôi phục là cực kỳ khủng khiếp, chỉ cần trong nháy mắt mà thôi.
Cứ tiêu hao rồi khôi phục hết lần này tới lần khác, giúp tốc độ nghiên cứu mộc thuộc tính tăng lên nhanh chóng.
Không lâu sau, Võ Thiện Nhân quyết định đình chỉ mọi hành động, tinh thần lực trong sát na đột ngột thu cả lại.
“Tan biến hết cho ta.”
Sau câu nói này, không gian Thức Hải lập tức trở về trạng thái bình thường.
Gió biến mất, mộc thuộc tính cũng dung nhập vào thân ảnh của Võ Thiện Nhân.
Không biết là hắn đã cảm ngộ ra điều gì, bỗng ngửa đầu phá lên cười thật lớn: “Ha ha ha… Hóa ra là như vậy sao? Ta đã hiểu cả rồi!”
Lĩnh ngộ hoàn tất, Võ Thiện Nhân đang định kéo thần thức rời khỏi Thức Hải thì bất chợt nghĩ đến một chuyện, đó là không gian Thức Hải hiện nay có hai loại thuộc tính thuỷ và hoả song song tồn tại.
Nhớ lại thì trong quá trình tu luyện Phong Quyển Tàn Vân, hắn vốn muốn truy tìm nguồn gốc của thuỷ nhưng không thành công, sau cùng hắn chiếu theo phép tắc Ngũ Hành thiên địa tự khởi xướng ra thuyết Ngũ Thể của riêng mình.
Chính vào thời điểm đó, thuỷ thuộc tính bất ngờ xuất hiện trong Thức Hải.
Sau đó, trong Tây Nguyên, Võ Thiện Nhân nhờ hút tinh huyết từ quả trứng Hoàng Kim Cự Long mà đột phá lên Tướng Cấp, lần này đến lượt hoả thuộc tính xuất hiện.
Nhưng điều kỳ lạ nhất, rõ ràng là thuỷ thuộc tính nhưng không phải là thuỷ, là hoả thuộc tính nhưng không phải là hoả.
Hai loại thuộc tính thuỷ, hoả có trong Thức Hải hoàn toàn không giống với hai loại thuộc tính thuỷ, hoả có trong thiên địa.
Thức Hải vốn là một nơi không có thật, tồn tại trong não bộ, có chứa linh hồn.
Chỉ khi nào tu vi Linh Giả đạt đến Đế Cấp đại viên mãn mới có cơ hội câu thông đến Thức Hải.
Trường hợp của Võ Thiện Nhân là nhờ tu luyện thành công Ngũ Hành Linh Quyết nên may mắn được câu thông từ rất sớm.
Vậy nên trên lý thuyết thì các loại thuộc tính không thể nào tồn tại bên trong không gian Thức Hải được.
Đối với những sự việc đó, bản thân Võ Thiện Nhân cảm thấy rất mơ hồ.
Dù