Sau một chiêu Loạn Tiễn Xuyên Tâm khuấy động càn khôn, Hoàng Yến đảo tay thu lại Nỏ Liên Châu.
Sắc mặt nàng cắt không còn giọt máu, chân linh khí trong đan điền hoàn toàn khô cạn khiến toàn thân vô lực, thả tự do đáp bịch xuống đất.
Đôi mắt nàng bất chợt trở nên nặng trĩu, sau quá nhiều chống đỡ có vẻ đã không kiên trì nổi nữa rồi, sắp sửa rơi vào trạng thái hôn mê.
Những tưởng mọi chuyện đến đây đã là kết thúc, không ngờ đột nhiên bên tai nàng chợt vang lên một đoạn âm thanh ngắt quãng: “Khụ… Khụ… Con tiện nhân… Ta… phải giết… chết ngươi…”
Theo đó, thân thể máu me đầm đìa của Nguỵ Triệu Vinh lại động đậy.
Tình trạng hắn vào lúc này trông vô cùng thê thảm, khắp mình mẩy chi chít những vết thương.
Trên khuôn mặt, con mắt bên trái bị mũi tên từ Nỏ Liên Châu phế bỏ, máu vẫn đang chảy ròng ròng.
Nghĩ đến tình huống thập tử nhất sinh vừa trải qua, Nguỵ Triệu Vinh trong lòng lạnh toát.
Vào thời khắc nguy kịch cuối cùng, hắn liền quyết đoán dùng toàn bộ tinh huyết thi triển bí pháp bảo mệnh, nhờ đó những vị trí yếu hại trên người được che chắn kỹ lưỡng, may mắn thoát chết trong gang tấc.
Chỉ có điều, cái giá mà Nguỵ Triệu Vinh phải trả không hề nhỏ, ngoài việc tuổi thọ bị hao tổn mấy mươi năm thì tu vi hiện nay đã bị thụt lùi hai cấp, rớt xuống Vương Cấp sơ kỳ.
Theo Nguỵ Triệu Vinh quan sát, Nguyễn Hoàng Yến sau khi thi triển một chiêu Loạn Tiễn Xuyên Tâm thì tinh thần và sức lực đã tiêu hao hết.
Trong đầu hắn liền nảy ra ý nghĩ giết người đoạt bảo, muốn nhân cơ hội này cướp đoạt Nỏ Liên Châu.
Một con mắt trái đổi lấy một kiện linh bảo thượng đẳng, cái giá này xem ra quá rẻ rồi.
Nghĩ đến đó, Nguỵ Triệu Vinh liền quyết tâm hành động.
Mặc dù cử động rất khó khăn nhưng hắn rốt cuộc cũng bò dậy.
Bao nhiêu linh lực còn sót lại trong người túa cả ra đôi bàn tay, chưởng ấn hình tam giác có con mắt rắn lại một lần nữa ngưng tụ.
Theo đó, chưởng ấn mang theo những luồng khí tức âm độc vọt thẳng về phía trước.
Thời khắc này, Nguyễn Hoàng Yến lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt, làm sao còn khả năng né tránh.
Cảm nhận cỗ hơi thở tử vong thổi đến, ánh mắt nàng trở nên tuyệt vọng, trong lòng hoàn toàn buông bỏ ý chí cầu sinh.
Bỗng nhiên nàng gắng gượng ngoái đầu về phía Võ Thiện Nhân, đôi môi mấp máy ba chữ: “Mau chạy đi!”
Nhưng chính ngay lúc đó, không gian trước mặt nàng đột nhiên lay động, trong chớp mắt đã hiện lên một bóng lưng cao lớn, cùng lúc bên tai nghe được một câu nói: “Muốn giết nàng thì hãy bước qua xác của ta!” Trạng thái của nàng nửa tỉnh nửa mê, chỉ duy trì được đến đây thì đã ngất lịm đi, không còn nhận biết được điều gì nữa.
Diễn biến hiện tại, người đứng che chắn trước Hoàng Yến không ai khác ngoài Võ Thiện Nhân.
Không lâu trước đó, vào lúc Võ Thiện Nhân tập kích Nguỵ Triệu Vinh thất bại thì đột nhiên trong đầu vang lên truyền âm của Hoàng Yến, muốn hắn giúp nàng đánh lạc hướng Nguỵ Triệu Vinh.
Tiếp theo đó đúng như những gì mọi người đã thấy, Võ Thiện Nhân cố tình tìm đủ mọi cách chọc giận khiến cho Nguỵ Triệu Vinh điên tiết phải liên tiếp hai lần thi triển Quần Xà Loạn Vũ.
Mặc dù có chút ồn ào nhưng rốt cuộc thì hắn cũng đã thành công trong việc câu kéo thời gian.
Đến đoạn Hoàng Yến lấy ra Nỏ Liên Châu thi triển Loạn Tiễn Xuyên Tâm, chứng kiến cảnh ấy làm cho Võ Thiện Nhân sững sờ.
Nhưng thật không ngờ là Nguỵ Triệu Vinh lại sống dai như đỉa, có thể may mắn thoát khỏi cái chết.
Võ Thiện Nhân vô cùng hoảng loạn! Hắn muốn chạy trốn thật nhanh nhưng chợt nghĩ nếu mình bỏ đi thì Hoàng Yến chắc chắn sẽ phải nhận kết cục thê thảm.
Trông thấy Nguỵ Triệu Vinh thi triển Độc Nhãn Công Tâm, trong đầu Võ Thiện Nhân giằng co dữ dội lắm, cuối cùng, khi nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Nguyễn Hoàng Yến, hắn đã