Nhận được câu trả lời, trong lòng Nguỵ Triệu Vinh hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra hôm nay hắn nhất định phải táng mạng nơi rừng rú này rồi.
Nguỵ Triệu Vinh rướn cổ hít một hơi, nói: “Ồ, quả nhiên là như vậy! Đúng là ta đáng chết lắm! Nhưng tin ta đi, ngươi cũng sẽ không thể sống tốt đẹp đâu.
Khụ khụ…”
Ánh mắt của Nguỵ Triệu Vinh bỗng loé lên một tia độc ác, cánh tay khẽ động lấy ra một tấm linh phù màu đỏ, rồi hắn cắn mạnh đầu lưỡi phun lên đó một mớ tinh huyết.
Ngay lập tức, tấm linh phù tự động bay lên, phóng một chùm hào quang bao trọn cả Võ Thiện Nhân và Nguỵ Triệu Vinh vào trong, sau đó nổ ầm một tiếng hoá thành một luồng sáng phá không bay vút đi.
“Ngươi vừa làm gì đó?” Hành động của Nguỵ Triệu Vinh quá nhanh và bất ngờ khiến cho Võ Thiện Nhân không kịp phản ứng.
Bỗng nhiên trong đầu Võ Thiện Nhân vang lên giọng nói của lão Kim: “Đây là Huyết Phù Chiếu Ảnh! Cảnh tượng nơi này đã bị hắn thu lại gửi cho ai đó.
Nếu nhóc con không nhanh chóng rời khỏi đây thì sẽ không kịp nữa đâu.”
“Khốn kiếp!” Võ Thiện Nhân vã hết mồ hôi, rít lên một tiếng.
Theo hắn suy đoán thì nhiều khả năng Nguỵ Triệu Vinh đã truyền tin cho cha mẹ của gã.
Nguỵ Triệu Vinh tốt xấu gì cũng là thiếu gia của Độc Xà Động, tuy tu vi hiện nay bị rớt xuống Vương Cấp sơ kỳ song uy lực một chiêu Độc Nhãn Công Tâm vẫn vô cùng kinh khủng.
Mặc dù tiến hành Hàng Long Biến Thân, sau đó dùng Đẩu Chuyển Tinh Di thành công phản kích nhưng lúc này trong cơ thể Võ Thiện Nhân cũng phản phệ rất nặng, thương thế rất nghiêm trọng.
Bản thân Võ Thiện Nhân không thích giết chóc nhưng cũng không phải là một kẻ nhu nhược yếu đối.
Hắn hiểu mình nên làm gì trong tình huống này.
“Sát.”
Long trảo bất ngờ vươn ra, móng rồng sắc nhọn như năm thanh lợi kiếm, thọc thẳng một nhát vào ngực Nguỵ Triệu Vinh, chuẩn xác nhắm vào trái tim của hắn bóp mạnh một cái.
Gương mặt hoảng loạn của Nguỵ Triệu Vinh trở nên ảm đạm, đuôi rồng vừa buông ra thì cả thân hình vô lực đổ ầm xuống đất.
Cho đến lúc chết hắn vẫn không kịp nhắm mắt.
Cuối cùng thì trận chiến đã kết thúc.
Võ Thiện Nhân lục lọi trên người Nguỵ Triệu Vinh phát hiện trước ngực có một kiện túi thơm không gian.
Vì thời gian gấp rút nên hắn bỏ đại vào trong Ngũ Hành Giới Chỉ.
Kế đó, hắn búng tay thi triển Hoả Diễm Bạo Thạch thiêu rụi nơi này nhằm xoá sạch mọi vết tích.
Tính hắn vốn sợ chết nên rất sợ người của Độc Xà Động điều tra ra mình, liền cẩn thận kiểm tra lại mấy lượt mới yên tâm.
Sau cùng thấy không còn điểm nào khả nghi thì hắn mới mang theo Hoàng Yến nhanh chóng rời đi.
Ở một diễn biến khác, vào thời điểm đó tại chiến trường Vân Hải đang vô cùng khốc liệt.
Đại quân Vô Cực Tông theo mệnh lệnh của Vương Hoàng liên tục tấn công không ngừng vào bức màn Ngũ Hành Kiếm Trận.
Đại bản doanh, trong ngôi lều thống lĩnh, ngồi dưới trướng Vương Hoàng vẫn là đám người Liễu Nam và cặp vợ chồng Song Thần Độc Sát.
Cả bốn người bọn họ đều bày ra bộ dáng nhàn nhã dưỡng thần, chờ đợi đến thời điểm Ngũ Hành Kiếm Trận khởi động chu kỳ mới, tính ra thì chỉ còn vài này nữa là đến rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài doanh trại vọt đến một chùm sáng bay thẳng đến vị trí của Nguỵ Văn Tấn, hoá thành một tấm linh phù màu đỏ.
Thấy có động, cả bốn người cùng lúc mở mắt.
Nguỵ Văn Tấn vừa nhìn đã nhận ra đây là Huyết Phù Chiếu Ảnh truyền tin.
Hắn liền búng ra một đạo linh lực, tức thì bề mặt linh phù bốc lên một làn khói hư ảo, trên đó bỗng hiện lên rõ ràng cảnh tượng một gã thanh niên đang bị một con quái vật dùng đuôi siết cổ.
Đáng