Xưa nay Hồng Diễm giết người như ngoé, hành động của Võ Thiện Nhân vô tình khơi gợi sát khí trong lòng bà ta.
“To gan, con kiến hôi mà cũng dám làm càn! Không cần biết ngươi ngu thật hay giả ngu? Chết là hết chuyện!”
Lời vừa dứt, Hồng Diễm tuỳ tiện vươn tay, nhắm thẳng tới Võ Thiện Nhân cách không đánh ra một chưởng.
Giết gà cần chi phải dùng tới dao mổ bò! Bởi vậy, một chưởng này Hồng Diễm chỉ sử dụng lực đạo tương đương đòn công kích cực mạnh của Vương Cấp trung kỳ.
Theo bà ta nhận định thì bấy nhiêu đó cũng dư sức thu thập một tên Vương Cấp sơ kỳ nhỏ nhoi.
Võ Thiện Nhân không ngờ bà ta lại máu lạnh đến vậy! Cũng may hắn đã sớm có sự chuẩn bị.
Đối diện nguồn năng lượng cường đại theo chưởng phong ập đến liền nhanh nhẹn vung tay đấm ngay một quyền.
“Đùng.”
Hai cỗ lực lượng va chạm nhau gây nên một vụ nổ lớn, năng lượng khuếch tán mạnh mẽ bốn phương tám hướng, rung chuyển cả Vạn Hoa Lầu.
“Ầm! Ầm!”
Một màn đối kháng đột ngột bùng nổ đã làm cho tình huống trên lầu số năm trở nên hỗn loạn.
Đám khách khứa có mặt ở đây đa phần đều có tu vi Tướng Cấp, hoặc Vương Cấp nên không cách nào nhìn thấu tu vi Thần Cấp của Hồng Diễm.
Cơ mà khi thần thức chưa kịp phóng đến thì đã cảm nhận được luồng sát khí sắc bén từ trên người bà ta toả ra, doạ cho bọn họ sợ mất mật, mồ hôi trộm tuôn như suối.
Bọn họ phỏng đoán nhất định là ba người kia từng chọc giận vị cường giả này nên bây giờ bị bà ta tìm đến đòi mạng.
Theo đó, đám khách khứa cuống cuồng bỏ chạy.
Mặc kệ giữa mấy người này có thù oán gì với nhau, bọn họ không quan tâm, bảo vệ tính mạng chính mình mới là quan trọng nhất!
Duy chỉ có một nhóm người không chịu rời đi, là bốn người bọn Kiều My, Dương Quá.
Thời điểm này, đôi mắt to tròn của Kiều My chăm chú hướng về phía trung tâm của nguồn cơn.
Chỉ một thoáng, con ngươi đen láy toát lên vẻ ngạc nhiên, trái tim nàng không biết vì sao bỗng đập rộn ràng.
Nàng vui mừng reo lên: “Đồ lừa gạt! Chính là hắn!”
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng lại sầm xuống, tức giận tự nhủ: “Lần nào gặp hắn cũng là ở thanh lâu.
Đồ háo sắc, hôm nay ta phải… thiến ngươi!”
Hai tên thuộc hạ đi theo bảo vệ có tu vi Thánh Cấp trung kỳ, lúc này bỗng một tên cất tiếng: “Đại tiểu thư! Nữ nhân áo đỏ kia không phải tầm thường, bà ta chính là một Thần Cấp cường giả.”
Kiều My kinh ngạc: “Thần Cấp cường giả?”
Gã thuộc hạ nói tiếp: “Để đảm bảo an toàn, tốt nhất chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi đây!”
Kiều My đang bực bội, nghe giọng kẻ cả của hắn liền quát: “Câm miệng! Ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta!”
Gã thuộc hạ hoảng hồn, vội giải thích: “Thuộc hạ lỡ lời! Xin đại tiểu thư bớt giận!”
Quay trở lại diễn biến phía đầu bên kia.
Dựa vào thức thứ tám Long Uy Xuất Vũ nằm trong Long Hổ Thần Quyền, Võ Thiện Nhân đã thành công ngăn cản được công kích của đối phương.
Chứng kiến màn ấy, Hồng Diễm hơi bất ngờ: “Ồ, hoá ra cũng có chút bản lĩnh!”
Năng lực chiến đấu của kẻ này vượt xa người thường, không thể nhìn vào tu vi mà đánh giá mạnh yếu.
Diễn biến xảy ra quá nhanh, Như Ý, Cát Tường lúc này mới kịp hoảng hồn: “Tôn chủ, người không sao chứ?”
“Ta không sao!” Võ Thiện Nhân đáp, rồi dùng ánh mắt cảnh giác hướng về Hồng Diễm.
Vì sao Hồng Diễm lại tìm được đến Vạn Hoa Lầu nói ra thật dài dòng!
Trong trận chiến trên Bạch Mộc Sơn, bà ta bị Hồ Tâm dùng cái giá thiêu đốt linh hồn đánh cho một đòn chí mạng, mặc dù nhanh chân tẩu thoát nhưng nội thương nghiêm trọng, tu vi từ Thần Cấp trung kỳ đã rớt xuống Thần Cấp sơ kỳ.
Theo tính toán nếu không tĩnh dưỡng trăm năm thì khó lòng mà hồi phục về trạng thái đỉnh phong.
Kể từ đó, bà ta một mực bế quan.
Vì sợ Hồ Tâm đuổi cùng giết tận nên mấy năm nay ẩn núp rất kỹ, không hề ló mặt ra ngoài.
Cho đến hôm nay, không hiểu tại sao bà ta đột nhiên xuất quan đi vào Mê Linh thành một chuyến.
Buổi chiều, trên đường phố, Hồng Diễm vô tình bắt gặp được ba nam thanh niên nọ.
Trong số đó, có hai người mang đến cho bà ta một cảm giác quen thuộc, hình như