Hồng Diễm đang thi triển công phu bỗng bị phá ngang.
Nhưng quan trọng nhất là trong lời nói vừa rồi có nhắc đến ba chữ “Vũ Thần Điện” khiến cho bà ta rất bất ngờ.
Bà ta bèn bỏ qua Võ Thiện Nhân, năm ngón tay chuyển hướng, chỉ đơn giản vỗ một cái nhẹ nhàng đã hoá giải năng lượng của kiếm quang.
Ngay lập tức, một thân hình mềm mại y phục màu trắng bay đến, trên tay cầm một thanh trường kiếm, khí tức Vương Cấp đỉnh phong hoàn toàn hiển lộ.
Theo sát phía sau có ba người, một gã mày nhẵn nhụi tu vi Vương Cấp trung kỳ và hai nam tử trung niên tu vi Thánh Cấp trung kỳ.
Nhìn rõ ràng tình huống, Hồng Diễm bỗng phá lên cười bảo: “Ồ, hoá ra có thêm một đứa chơi trò gái giả nam trang! Thời thế thay đổi, đám con gái tụi bây lại có sở thích quái đản này hay sao? Ha ha ha…”
Bốn người vừa xuất hiện chính là bọn Kiều My, Dương Quá.
Vừa rồi trông thấy Hồng Diễm xuất thủ ác ý với Võ Thiện Nhân, Kiều My trong lòng nôn nóng liền lập tức rút kiếm ngăn cản.
Thấy Hồng Diễm buông giọng mỉa mai, Dương Quá liền chỉ tay gằn giọng quát: “Không được vô lễ!”
Hồng Diễm cảm thấy có phần kinh ngạc, bọn người này tu vi không lớn, vậy mà đứng trước mặt mình không hề tỏ ra sợ hãi.
Nhất là vị cô nương giả trang kia khí chất thực bất phàm, nếu để lộ ra diện mạo thực nhất định sẽ khiến cho chúng nhân thần hồn điên đảo.
Bà ta bèn thu lại giọng cười, sát khí nổi lên: “Nói mau! Các ngươi là ai?”
Kiều My ánh mắt long lanh chớp động, khí phách ngang tàng nói: “Vũ Thần Điện!”
Hồng Diễm bán tín bán nghi: “Ngươi tự xưng là người của Vũ Thần Điện, lấy gì chứng minh?”
Vũ Hà Kiều My liền đảo tay một cái, giơ ra một khối lệnh bài hai mặt có khắc chữ Vũ, nói: “Bà hãy mở mắt mà trông cho rõ xem đây là gì?”
Diễn biến bất ngờ khiến cho Võ Thiện Nhân kinh ngạc vô cùng, nhưng khi nhìn rõ người đến là ai thì lại càng kinh ngạc nhiều hơn.
Hai mắt hắn trợn tròn, miệng ngoác to bằng quả trứng ngỗng, trong lòng ngơ ngác: “Vũ Hà Kiều My! Sao nàng ta cũng ở đây?”
Võ Thiện Nhân gọi lớn: “Kiều My, là nàng thật sao?”
Thấy hắn nhận ra mình, Kiều My trừng mắt bảo: “Đồ lừa đảo! Hôm nay đừng hòng trốn khỏi tay ta!”
Cái giọng điệu đanh đá đó đúng thực là nàng rồi! Trong lòng Võ Thiện Nhân cảm thấy vui mừng quá! Năm ấy rời đi không lời từ biệt hắn vẫn hi vọng sẽ có ngày được gặp lại nàng.
Lần đầu hai người gặp nhau ở Kỳ Duyên Viện, không ngờ hôm nay lại gặp nhau bên trong Vạn Hoa Lầu.
Thế sự xoay vần, tình huống xưa và nay rõ ràng ở hai thế giới nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy diễn biến sự việc có đôi nét tương đồng kỳ diệu.
Chợt nghĩ đến sự khủng bố của Hồng Diễm, Võ Thiện Nhân hoảng hốt kêu lên: “Kiều My, ở đây nguy hiểm lắm! Nàng chạy mau đi! Bà ta là một Thần Cấp cường giả đó!”
Kiều My trông thấy sắc mặt lo lắng của hắn, nghe thêm được những lời nói này thì trong lòng bất chợt dâng lên một tư vị ấm áp lạ thường.
Có điều, ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ ngang bướng: “Xì! Ai thèm ngươi lo cho ta!”
Dương Quá nghi hoặc nhìn chằm chằm Võ Thiện Nhân.
Không hiểu giữa Kiều My và đối phương có quan hệ như thế nào? Tại sao thái độ của nàng bỗng nhiên khác lạ đến vậy?
Một lát, bỗng hắn chợt nhớ lại chuyến đi đến Thanh Vân Trấn cách đây mấy năm.
Gã thanh niên kia chính là người đã ngồi cùng Kiều My bên trong một căn tửu lầu, sau đó bỏ đi biệt tăm.
Khi ấy đối phương chỉ là một tên Nhân Vực cấp chín nhãi nhép, vậy mà ngày nay đã tăng vụt lên Vương Cấp sơ kỳ.
Tốc độ tu luyện bậc này quả thực rất kinh người! Bản thân hắn có nguồn tài nguyên khổng lồ của gia tộc hỗ trợ nhưng sợ là cũng không thể nào nhanh như vậy.
Nhớ đến thái độ bất hảo của đối phương từng dành cho mình, Dương Quá ánh mắt loé lên một tia băng lãnh.
Nhìn khối lệnh bài Kiều My cầm trên tay, thần sắc Hồng Diễm tỏ vẻ nghi ngại.
Bên trong Vũ Thần Điện có hai vị Đế Cấp cường giả tuyệt đại cái thế.
Bởi vậy, ở vùng đất Thần Châu, bao đời nay Vũ Thần Điện là một cỗ thế lực đáng sợ