Trước hành động bất thường của Võ Thiện Nhân, Hồng Diễm trong lòng nghi hoặc: “Hắn muốn bày trò gì?”
Vừa nghĩ đến đó, bỗng thấy ma trảo của Võ Thiện Nhân hoa phá trường không đổ nhào xuống, vừa vặn chụp trúng bộ ngực nở nang của mình bóp mạnh.
Hồng Diễm cả kinh, không ngờ tới việc hắn lại sử dụng đến chiêu thức lưu manh, vô lại này.
Bà ta đành thả chị em Như Ý, Cát Tường ra, rồi hai tay chụp về sau túm lấy y phục của Võ Thiện Nhân, ném thực mạnh vào vách tường.
“Rầm!”
Thân thể Võ Thiện Nhân rơi bịch xuống đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại.
Như Ý, Cát Tường ôm cổ ho sặc sụa, sau khi thở gấp mấy cái thì ráng bò lại gần đỡ lấy hắn.
Lúc này, sắc mặt Võ Thiện Nhân xanh như tàu lá, liên tục ói ra hai ngụm máu tươi.
Thấy tôn chủ vì mình mà thành ra nông nỗi ấy, hai chị em khóc rống lên, miệng không ngừng gọi: “Tôn chủ! Tôn chủ!…”
Võ Thiện Nhân toàn thân đau đớn vô cùng, cảm giác trong người chẳng còn chút sức lực nào.
Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng nở một nụ cười: “Như Ý, Cát Tường! Các nàng không sao chứ?”
Như Ý, Cát Tường gạt nước mắt đáp: “Như Ý (Cát Tường) không sao hết! Hu hu hu…”
Võ Thiện Nhân thở phào: “Các nàng đừng khóc! Năm xưa ta từng đã nói sẽ bảo vệ các nàng! Ta nhất định sẽ làm được!”
Nghe được những lời đó, hai chị em cảm động càng khóc to hơn, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Tôn chủ! Hu hu hu…”
Cũng may là vừa nãy Võ Thiện Nhân nhanh trí sử dụng đến đòn Long Trảo Thủ nên mới hoá giải được nguy cơ.
Theo hắn thấy tuyệt chiêu này áp dụng với nữ nhân quả nhiên vô địch thiên hạ, trăm trận trăm thắng.
Nhưng hành động có rõ ràng là đã chạm vào nọc của Hồng Diễm rồi.
Bà ta vừa thẹn vừa giận: “Ranh con lão xược! Ta phải chặt đứt đôi tay dơ bẩn của ngươi xuống cho chó ăn!”
Vừa thấy bà ta định xông đến, Như Ý, Cát Tường liền che chắn trước mặt Võ Thiện Nhân: “Không được làm hại tôn chủ!”
Hồng Diễm sa sầm quát: “Hai con nha đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phỏng?”
Cát Tường thốt bảo: “Chúng tôi không sợ! Có chết thì cùng chết!”
Như Ý nhìn qua em gái nở một nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy! Có chết thì cùng chết!”
Bỗng Võ Thiện Nhân ho khụ khụ vài tiếng, than thở: “Sư cô! Chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ?”
Gã thanh niên này năm lần bảy lượt gọi mình là sư cô, Hồng Diễm trừng mắt hỏi: “Ai là sư cô của ngươi?”
Võ Thiện Nhân liền đổi giọng mềm mỏng đáp: “Hồ Tâm chính là sư phụ của ta!”
Hồng Diễm phá lên cười: “Hoang đường! Bà ta mà lại đi thu nhận một tên nam nhân làm đồ đệ à? Ha ha ha…”
Võ Thiện Nhân thái độ bình tĩnh, nói: “Như Ý, Cát Tường có thể làm chứng! Nếu không tin sư cô hãy hỏi các nàng thử xem!”
Hồng Diễm thu lại giọng cười, hướng đến hai chị em hỏi: “Chuyện này có thật hay không? Hai con nha đầu kia cấm được ăn nói lung tung! Chỉ cần nói dối nửa lời ta sẽ lập tức cắt lưỡi từng đứa một.”
Như Ý bèn xác nhận: “Đúng vậy! Tôn chủ chính là đệ tử thân truyền được lão cung chủ thu nhận.
Hiện nay chính là chủ nhân của Vạn Hoa Cung!”
Nghe đến đây, Hồng Diễm kinh ngạc vô cùng.
Vạn Hoa Cung đời đời không thu nhận nam nhân, làm gì có chuyện một người cổ hủ như Hồ Tâm chịu làm ra hành động điên rồ ấy?
Ánh mắt Hồng Diễm liên tục đảo tới đảo lui dò xét, muốn xem thử thực hư trong lời nói của ba người, nhưng rốt cuộc không nhìn ra manh mối.
Một lát, bà ta liền hỏi Như Ý: “Con nha đầu nhà ngươi khẳng định Hồ Tâm đã truyền Vạn Hoa Cung cho hắn? Vậy bây giờ bà ta ở đâu?”
Hai mắt Như Ý bỗng nhoè đi, vừa nói được ba chữ “Lão cung chủ…” bỗng bị Võ Thiện Nhân cắt ngang: “Sư phụ hiện đang ở trong mật thất Trường Sinh Điện! Có lẽ không bao lâu nữa