Võ Thiện Nhân trả lời trôi chảy đâu vào đấy khiến cho Hồng Diễm cảm thấy rất vừa lòng, lọt tai.
Bà ta bỗng hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”
Võ Thiện Nhân nhanh nhẹn đáp: “Ta họ Võ, tên bao gồm hai chữ là Thiện Nhân!”
“Ồ, Võ Thiện Nhân?” Hồng Diễm nhớ đến tính cách của Hồ Tâm, phá lên cười: “Ha ha ha… Thảo nào mụ già đó lại muốn nhận ngươi làm đệ tử! Xem ra chính là vì cái tên của ngươi đó!”
Võ Thiện Nhân gật đầu vâng dạ, song trong lòng thì mắng bảo: “Rõ ràng là vì ta ưu tú bất phàm, ngươi đã không biết lại còn phán bừa phán ẩu!”
Hồng Diễm chợt nhớ tới sự tình bên trong Vạn Hoa Lầu bèn hỏi thêm: “Vị cô nương ở Vạn Hoa Lầu có quan hệ gì với ngươi?”
Suy nghĩ một thoáng, Võ Thiện Nhân đáp: “Ta cùng nàng từng thề non hẹn biển, sống chết có nhau.
Ngộ nhỡ ta có mệnh hệ gì, nàng ấy nhất định sẽ dùng mọi cách đi tìm hung thủ báo thù.”
Lúc Kiều My lấy ra lệnh bài Vũ Thần Điện, Võ Thiện Nhân để ý thấy sắc thái của Hồng Diễm thay đổi hoàn toàn.
Xem thái độ thì bà ta rất kiêng kỵ cỗ thế lực Vũ Thần Điện.
Vốn dĩ trong Ngũ Hành Giới Chỉ có hai khối lệnh bài tương tự, cơ mà Võ Thiện Nhân xưa nay chưa từng đặt chân đến nơi đó, nếu tự nhận mình là người của Vũ Thần Điện thì có điểm không ổn.
Lỡ như Hồng Diễm hỏi vặn thêm vài câu mà hắn không thể trả lời thì biết làm thế nào? Vậy nên hắn đành phải thông qua thân phận của Kiều My để cảnh báo đối phương một phen.
Hồng Diễm cười ẩn ý, nói: “Cái gì mà “thề non hẹn biển, sống chết có nhau”? Đúng là những lời nhảm nhí! Ta xem vị cô nương ấy cũng rất muốn cái mạng chó của ngươi đó thôi!”
Sắc mặt Võ Thiện Nhân bỗng chuyển sang vẻ buồn bã, thở dài bảo: “Chỉ là giữa ta và nàng có chút hiểu lầm nho nhỏ! Nếu người không tin thì ta cũng chẳng biết làm thế nào!”
Tất nhiên Hồng Diễm sẽ không bị chiêu trò con nít đó doạ dẫm.
Tuy nhiên trong lòng bà ta vẫn có vài phần kiêng kỵ.
Danh tiếng của Vũ Thần Điện thực sự quá lớn! Mà vị cô nương đó khí chất tuyệt đỉnh, nom bộ thân phận cao quý, không phải hạng tầm thường.
Mấy ngàn năm nay, chung quy cũng vì mối hận thù năm xưa bị trục xuất khỏi sư môn nên mới tìm đến Vạn Hoa Cung báo thù.
Mục tiêu của bà ta chỉ có một, đó là cướp đoạt Sinh Tử Kỳ từ tay Hồ Tâm.
Hồng Diễm lại nghĩ, Hồ Tâm là người mềm yếu, mà thằng nhãi ranh kia lại có thân phận tân chủ nhân của Vạn Hoa Cung.
Nếu có thể dùng bọn chúng uy hiếp Hồ Tâm, biết đâu chừng sẽ đổi được Sinh Tử Kỳ?
Nghĩ vậy, bà ta liền mở miệng nhàn nhạt nói: “Được rồi, ta sẽ tạm giữ tính mạng của các ngươi thêm một vài ngày.
Nhưng nếu để ta phát hiện những gì từ nãy đến giờ có nửa lời dối trá thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”
Nói xong, Hồng Diễm liền di động thân hình rời đi.
Khi bà ta vừa biến mất thì cánh cửa gian thạch thất cũng đóng sầm lại.
Đợi mãi đến lúc này, Như Ý mới cất tiếng: “Tôn chủ, vừa rồi…”
“Suỵt!” Võ Thiện Nhân nhanh tay ra dấu, ý bảo nàng giữ im lặng.
Sau đó, hắn truyền âm cho Như Ý, Cát Tường: “Hồng Diễm nhất định chưa bỏ đi ngay đâu.
Có thể bà ta đang ở đâu đó quan sát chúng ta! Các nàng cần hết sức đề phòng! Bây giờ hãy làm theo những gì mà ta nói!”
Kế đến, hắn bèn truyền âm trao đổi, dặn dò hai nàng phối hợp cùng mình diễn một màn kịch.
Đầu tiên, Cát Tường lên tiếng: “Tôn chủ, sao người không nói thật cho bà ta biết về tình hình của lão cung chủ?”
Võ Thiện Nhân làm bộ đăm chiêu, thở dài bảo: “Ài…! Sư phụ đang bế quan đến giai đoạn mấu chốt.
Ta không muốn làm ảnh hưởng