Sau khi an bài vị trí ổn thoả cho đoàn khách quý, một người đàn ông mặc y phục trưởng lão Vũ Thần Điện đột nhiên bay lên không trung, cất giọng sang sảng: “Tại hạ Vũ Lâm, đại diện Vũ Thần Điện hoan nghênh chư vị đã cất công đến đây tham dự kỳ đại hội tranh tài hai mươi năm của Thần Châu!”
Dựa vào linh lực hùng hậu Thần Cấp cảnh giới, âm thanh của Vũ Lâm vang vọng khắp mọi ngóc ngách Thí Luyện Đài.
Trước bầu không khí cuồng nhiệt, Vũ Lâm tiếp tục nói: “Kỳ đại hội lần này ngoài hai mươi mốt đảo thuộc quần đảo Nam Du sẽ có thêm hai đại diện góp mặt là Thánh Viện và Lý gia.
Như vậy cả thảy sẽ có hai trăm ba mươi thí sinh tham dự tranh tài.
Để tránh tổn thương hoà khí đôi bên, điện chủ có lệnh trong lúc giao tranh các thí sinh không được hạ thủ độc ác chém giết lẫn nhau.
Kẻ nào cố tình vi phạm giết không tha!”
Nghe Vũ Lâm thông báo, toàn trường liền hướng sự chú ý về phái đoàn Thánh Viện và Lý gia.
Nhất là các thí sinh có trong danh sách tham dự đều tranh thủ cơ hội đánh giá tiềm lực đối thủ.
Về lực lượng của hai mươi mốt đảo Võ Thiện Nhân đã đại khái nắm bắt được.
Xuất thân hắn đến từ Thánh Viện nên không quá để ý đám người Thảo Linh đường chủ.
Lúc này toàn bộ tinh thần của hắn tập trung về phía Lý gia.
Hắn phát hiện đội ngũ mà Lý gia mang đến đây quả nhiên không tầm thường.
Người có tu vi thấp nhất cũng đã đạt Vương Cấp trung kỳ.
Hắn đặc biệt chú ý đến một nam nhân diện mạo đẹp như ngọc tu vi Thánh Cấp sơ kỳ.
Không rõ vì nguyên nhân gì mà hắn lại cảm thụ một sự uy hiếp cực lớn từ đối phương.
Đợi thêm giây lát, Vũ Lâm bỗng hướng lên bầu trời chắp tay kính cẩn nói: “Giờ lành đã điểm, cung thỉnh tứ đại thần thú hàng lâm!”
Lời vừa dứt, bên tai mỗi người bỗng vang lên những hồi âm thanh dồn dập, tựa như những tiếng gào thét đến từ thời viễn cổ.
Graoo….
Graoo….
Xuyên qua chín tầng mây, cách mặt đất một khoảng rất xa không ngờ có một toà cung điện lơ lửng giữa bầu trời.
Không rõ toà cung điện này làm bằng chất liệu gì mà toàn thân óng ánh sắc vàng, toả ra một luồng linh khí vô cùng nồng đượm.
Lối vào cung điện treo một tấm bảng ngạo nhiên sừng sững đề ba chữ “Vũ Thần Điện” uy lực có thần.
Đi qua cánh cổng là một mảnh sân rộng được bao phủ bởi vô số dải mây đủ màu sắc.
Đáng chú ý ở vị trí trung tâm có bốn bức tượng khổng lồ như bốn toà núi mang hình dáng của bốn loài cổ thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Đột nhiên ánh mắt của bốn bức tượng phát ra ánh sáng sống động, theo tiếng gào thét vang dội trong sát na ngắn ngủi đã bay vọt ra khỏi Vũ Thần Điện.
Sâu bên trong cung điện, thời khắc này dưới một toà đình viện có ba người đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Hai trong số đó là Hùng Vương lão tổ và Lý Đạo Nhân.
Cuối cùng là một nam nhân mặt vuông, trán cao và rộng, lông mày sắc bén.
Nếu để ý sẽ phát hiện gương mặt ông ta có nét gì đó rất giống Vũ Sơn.
Kinh hãi nhất là tu vi của người này sâu không lường được, đích thực là một cường giả Đế Cấp hàng thật giá thật.
Hùng Vương là người đầu tiên lên tiếng: “Vũ Vân điện chủ, bốn bức cự tượng kia ta thấy có điểm bất phàm.”
Vũ Vân cười nói: “Ha ha… Vương đạo hữu quả nhiên tinh tường.
Bốn bức tượng này được điện chủ đời thứ ba của bổn điện vô tình phát hiện trong một thâm uyên kỳ bí sâu vạn trượng, mất rất nhiều công sức mới mang được về đây.”
Lý Đạo Nhân nghi hoặc: “Bốn bức tượng dường như còn có cả linh tính, rất chân thực.”
Nhìn thấu nghi vấn trong lòng Lý Đạo Nhân, Vũ Vân liền thản nhiên nói: “Không giấu gì Nhân đạo hữu, sau nhiều năm nghiên cứu các vị tiên tổ của Vũ Thần Điện phát hiện bên trong mỗi bức tượng có ẩn chứa một tia huyết mạch cùng ý chí của tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ lưu lại.”
Truyền thuyết trong giới thần thú, Thanh Long,