Buổi chiều hôm sau.
Nắng trời dịu xuống để nhường chỗ cho bầu không khí trong lành, mát mẻ.
Trong động phủ số một trăm năm mươi chín, Võ Thiện Nhân hai chân xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, đắm chìm trong một trạng thái huyền diệu.
Đoạn thời gian gần đây, quá nhiều việc xảy ra khiến Võ Thiện Nhân đã có những thay đổi trong suy nghĩ. Ở thế giới này, người mạnh sẽ nắm trong tay hết thảy, còn kẻ yếu không có quyền lên tiếng. Đó là quy luật.
Với tính cách của Võ Thiện Nhân thì tất nhiên sẽ không dễ dàng chấp nhận bị người khác xem thường. Vì vậy, hắn muốn mau mau chóng chóng đề thăng thực lực. Mục tiêu của hắn lúc này chính là dương danh Thánh Viện, vạn người hâm mộ.
Duy trì cho đến tận đêm khuya, thân hình Võ Thiện Nhân vẫn chẳng hề mảy may dịch chuyển.
Tu luyện trong động phủ số một trăm năm mươi chín, Võ Thiện Nhân cảm giác tốc độ hấp thu linh khí của bản thân nhanh hơn hẳn. Bình thường muốn kết thúc chu kỳ một vòng Ngũ Hành Linh Quyết cần tốn khá nhiều thời gian, thế nhưng hiện tại rút xuống vừa bằng một nửa.
Trên đỉnh Hưng Yên Phong này, Võ Thiện Nhân cảm thụ rõ rệt nồng độ linh khí cao hơn hẳn so với ngoại viện. Nghe nói bên trong các động phủ cao cấp còn được các vị trưởng lão bày bố linh trận tăng cường linh khí. Nếu có thể vào trong đó tu luyện thì tốc độ khó mà tưởng tượng. Chỉ là yêu cầu quá cao, bắt buộc tu vi môn sinh cần đạt đến Vương Cấp. Võ Thiện Nhân còn xa mới đạt tiêu chuẩn.
Đối với quá trình tu luyện, linh khí chính là yếu tố quan trọng, tùy vào mức độ cao thấp sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu, nhiều hay ít, nhanh hay chậm.
Nói là vậy, nhưng đó cũng chỉ là ngoại lực, quan trọng vẫn phụ thuộc vào tư chất và sự cố gắng của mỗi linh giả. Đồng thời cần thêm một ít cơ duyên nữa. Về thành tựu ngày sau thế nào không ai dám mười phần khẳng định.
Quay trở lại diễn biến của Võ Thiện Nhân trong động phủ. Lúc này, thiên địa linh khí thông qua các vị trí tiếp xúc trên da thịt, cứ thế mạnh mẽ được hấp thu vào cơ thể. Sau đó chuyển hoá thành chân linh khí rồi nhanh chóng vận chuyển vừa vặn một vòng kinh mạch, cuối cùng rót về cả đan điền.
Không giống như những ngày đầu chập chững tu luyện, hiện tại Võ Thiện Nhân đã cực kỳ thuần thục trong việc khống chế chân linh khí, điều khiển chúng dịch chuyển hoàn mỹ theo quỹ đạo Ngũ Hành Linh Quyết.
Cứ như vậy, toàn bộ thần trí Võ Thiện Nhân đắm chìm trong trạng thái đó. Tu vi cảnh giới cũng kéo lên, cách ngày đột phá Nhân Vực cấp mười một không còn xa.
Bên ngoài, trăng đã bắt đầu ló dạng, treo lơ lửng giữa tầng trời, to tròn như chiếc mâm dát bạc.
Ánh trăng rất dịu dàng và dễ chịu, tỏa ánh sáng khắp vạn vật. Hoa lá cỏ cây như được rắc lên mình những hạt vàng từ trên trời rơi xuống.
Phía xa xa, tiếng côn trùng kêu râm ran hòa quyện trong tiếng gió đêm xào xạc, nghe du dương như bản hòa tấu êm đềm.
Đến khi trời sáng, Võ Thiện Nhân mới mở mắt, uể oải vươn người đứng dậy, kết thúc tu luyện.
Nghĩ đến kết quả vượt trội chỉ sau một đêm, hắn cảm thán: “Tu luyện chỗ này nhanh gấp bên ngoài đến mấy lần. Thảo nào mọi người đều tranh đua để được vào được nội viện.”
Chợt nhớ ra một chuyện, Võ Thiện Nhân lại gấp gáp ngồi xuống. Linh thức tiến thẳng vào đan điền, rồi di chuyển xuống khí hải. Hắn giật nảy mình bởi vật thể màu trắng kỳ lạ vẫn ngang nhiên tồn tại, bồng bềnh trôi nổi trong biển chân linh khí.
Hiện tượng này bắt đầu xuất hiện sau kỳ thi nội viện chiêu sinh. Ban đầu, Võ Thiện Nhân cho rằng chắc là do chân linh khí trong cơ thể rối loạn nên không quá bận tâm. Nhưng không ngờ đã qua mấy tháng, nó không hề biến mất mà lúc này kích thước còn to gấp mấy lần.
Võ Thiện Nhân triệt để quan sát.