Hiểu rõ sự tình về linh phách, Võ Thiện Nhân trong lòng vui như hoa nở, cười đắc ý bảo: “Hắc hắc… Ta là rồng trong loài người. Là thiên tử chi kiêu. Chuyện này thì có gì kỳ lạ chứ? Phải rồi, công dụng của linh phách là gì vậy lão ca?”
Đã quá quen thuộc với kiểu cách nói chuyện của Võ Thiện Nhân nên lão Kim chẳng thèm để ý, chỉ đáp: “Linh phách có muôn hình vạn trạng, không ai giống ai. Có ba loại linh phách tồn tại, chính là linh phách tấn công, linh phách hỗ trợ và linh phách phòng ngự. Dĩ nhiên, trong các bảng xếp hạng, linh phách tấn công thường được xếp cấp bậc cao nhất. Linh phách cũng giống như linh mạch, không do con người quyết định, đều dựa vào vận số mà thôi.”
Hóa ra linh phách lại đặc biệt đến như vậy, Võ Thiện Nhân gật gù, háo hức hỏi: “Lão ca xem thử linh phách của ta là loại nào nhỉ?”
Lão Kim cười khổ, đáp: “Thân già của ta hiện chỉ là tàn hồn, muốn thăm dò cũng không có biện pháp. Hơn nữa, linh phách trong giai đoạn mầm mống rất khó phân biệt. Ngươi hãy chịu khó đợi đến lúc nó ngưng hình đi.”
Nghĩ đến tu vi của mình mới ở Nhân Vực cấp mười, Võ Thiện Nhân chau mày, buồn bực bảo: “Vậy là phải chờ ta đột phá Tướng Cấp mới biết được chân tướng sao?”
Lão Kim đáp lời, nói đùa bảo: “Dù sao thì cũng chúc mừng nhóc con nhà ngươi. Vận cứt chó thế nào mà luôn gặp may mắn. Tạm thời ngươi không cần bận tâm về chuyện này. Tập trung tu luyện cho tốt đi.”
Võ Thiện Nhân đang định huênh hoang thêm mấy câu thì bỗng lão Kim nghiêm giọng cảnh báo: “Có cường giả Vương Cấp xuất hiện.”
Ngay sau đó, Võ Thiện Nhân phát hiện cấm chế bên ngoài cửa động dao động, kế đến, một bóng hình nhẹ nhàng xuyên qua, đi thẳng vào bên trong.
Thoáng một cái, trước mặt Võ Thiện Nhân hiện ra một thân hình thành thục quyến rũ. Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mi thanh mục tú, làn da trắng như tuyết, không chút tì vết.
Vừa nhìn thấy, Võ Thiện Nhân đã nhận ra ngay thân phận của đối phương. Chính là Thảo Linh đường chủ từng xuất hiện trong kỳ tuyển sinh ở ngoại viện số tám. Không rõ nguyên nhân vì sao nàng đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Võ Thiện Nhân vội đứng bật dậy, chắp tay cúi đầu hành lễ: “Đệ tử Võ Thiện Nhân. Xin ra mắt Thảo Linh đường chủ.”
Thảo Linh đường chủ khẽ chớp động đôi mắt, khẽ hỏi: “Ồ! Ngươi vẫn còn nhớ ta sao?”
Võ Thiện Nhân liền nhanh nhảu đáp: “Thảo Linh đường chủ xinh đẹp tựa như tiên tử trên trời. Dù có đánh chết thì đệ tử cũng nhận ra.”
Nghe hắn nói, Thảo Linh đưa tay che miệng cười, liếc bảo: “Miệng lưỡi của ngươi quả nhiên không tệ.”
Nghe thanh âm êm tai, Võ Thiện Nhân dường như quên luôn cả chênh lệch về tu vi cảnh giới, nhiệt tình nói: “Không rõ Thảo Linh đường chủ tìm đệ tử có chuyện gì? Dù có lên núi đao, xuống chảo dầu thì đệ tử cũng cam tâm tình nguyện.”
Hắn nói năng loạn xạ nhưng dường như Thảo Linh không giận, chỉ cười bảo: “Ta vâng mệnh sư phụ mang cho ngươi một vài thứ.”
Dứt lời, Thảo Linh liền lấy từ trong người ra một túi không gian, đưa cho Võ Thiện Nhân, nói: “Trong này có Trung Quyển Linh Bảo cùng cẩm nang chế tạo linh bảo hạ đẳng, chín trăm loại nguyên liệu luyện chế linh bảo. Ngươi nhận lấy cả đi.”
Nghe vậy, trong lòng Võ Thiện Nhân liên hệ ngay đến Lê Châu đại trưởng lão. Nhất định là “sư phụ tương lai” thực hiện theo lời hứa trên Thánh Điện. Chỉ là Võ Thiện Nhân không ngờ đến, phần thưởng vậy mà tăng gấp ba lần. Xem ra vị sư phụ này đối xử với hắn rất tốt.
Nhìn vẻ mặt của Võ Thiện Nhân, Thảo Linh đường chủ cũng chẳng cần che giấu, nói ngay: “Có lẽ ngươi đã đoán biết. Đúng vậy, sư phụ của ta chính là chưởng tòa Linh Bảo Phong, Lê Châu đại trưởng lão. Ta là đệ tử thân truyền của người, xếp vào hàng thứ ba.”
Nghe được những lời này, Võ Thiện Nhân phỏng đoán có lẽ chuyện mình trở thành đệ tử thân truyền đã được Lê Châu đại trưởng lão thông báo với Thảo Linh đường chủ. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, đón lấy túi