"Này anh, hôm nay có nhiều phóng viên tới không?" Trương Quang Bảo chú ý tới người tài xế đến đón mình, thấy tuổi tác không chênh lệch với mình là bao, nên thuận miệng hỏi.
Tài xế liếc nhìn anh từ gương xe, thờ ơ nói: "Cũng kha khá."
Trương Quang Bảo nghe xong thì không hỏi lại nữa.
Sao lại đi dán mặt nóng vào mông lạnh làm gì?
Khách sạn Thành Đô Galaxy, tầng năm, phòng hội nghị.
Dù sao cũng là khách sạn nhiều sao, phòng hội nghị này phải rộng ít nhất một trăm mét vuông, trên bàn hội nghị phòng bầu dục bày một ít hoa tươi, các ghế đã kín chỗ.
Hàng ghế trước mặt là ban tổ chức giải Cúp Tiểu Cường, trên đỉnh đầu họ là một dải băng rôn dài màu đỏ "Buổi họp báo về cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến Cúp Tiểu Cường lần thứ nhất".
Mặc dù đang là ban ngày nhưng ánh đèn rực rỡ vẫn lấp đầy mọi ngóc ngách trong phòng hội nghị.
Hàng chục phóng viên của hơn chục hãng thông tấn trong nước tụ họp, còn có cả người đưa tin cho ban tổ chức, nhưng không một ai trong số họ bị ngăn cản bởi quy định "cấm bình luận".
Đúng vậy, họ đều đang lời qua tiếng lại, thảo luận về tin tức gần đây của Cúp Tiểu Cường.
Thời gian họp báo dự kiến ban đầu đã đến, nhưng ban tổ chức chưa có ý định bắt đầu, một phóng viên trẻ tuổi đứng dậy hỏi nhân viên của Cúp Tiểu Cường: "Mọi người, đã đến giờ rồi, sao buổi họp báo vẫn chưa bắt đầu vậy?"
Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chính giữa, mặc bộ vest màu đen, tuổi chừng bốn mươi, tinh thần phấn chấn, mỉm cười với anh chàng phóng viên kia: "Các bạn phóng viên, vui lòng đợi trong giây lát, chúng tôi còn đang chờ một khách mời bí ẩn."
Trước mặt ông ta có một tấm bảng ghi: Trần Chấn Hữu.
Các phóng viên đều biết ông ta là trạm trưởng của QQ164.
Khách mời bí ẩn? Chẳng lẽ là một ngôi sao có tên tuổi nào đó? Nhìn thái độ thần thần bí bí của ban tổ chức, lai lịch của khách mời này chắc chắn không tầm thường.
Các phóng viên ghé tai nhau xì xào bàn tán, trong khi đó người đàn ông trung niên vừa lên tiếng mỉm cười, dựa vào lưng ghế xoay, lặng lẽ nhìn nhóm phóng viên phía dưới.
Khoảng hai đến ba phút sau, cửa phòng hội nghĩ bên cạnh chủ tọa bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía đó.
Ai cũng muốn xem xem người khiến cả mấy chục con người phải chờ rốt cuộc là ai?
Đoán chắc đó phải là một người nổi tiếng trong giới, có thể là một nhân vật cỡ thiên vương thiên hậu cũng không chừng.
Trong số các thí sinh lần này, có một số ca sĩ khá nặng ký, trong đó có Tiểu Bạch - tiểu thiên vương đã nổi tiếng trên mạng từ trước.
Liệu có phải lần này người trong ban tổ chức đã mời anh ta đến?
Khi người kia bước vào, các phóng viên đều sững sờ.
Cậu thanh niên này là ai? Cao khoảng một mét bảy, mặc áo khoác xanh, quần jean, đi giày thể thao giản dị, trông giống một sinh viên đại học, ngoại hình bình thường, không có gì ấn tượng.
Các phóng viên hỏi nhau, nhưng không ai biết đó là ai.
Chỉ có một phóng viên ngồi phía sau nở một nụ cười bí hiểm.
"Này, Trương Nam Tĩnh, anh cười gì vậy? Anh biết người này à? Cậu ta là ai" Một nữ phóng viên hỏi, nhưng phóng viên kia không trả lời.
Người thanh niên bước vào, liếc nhìn quanh phòng hội nghị nhưng không hề tỏ ra lo lắng.
Trạm trưởng Trần vừa nói chuyện lập tức đứng lên chào hỏi, bắt tay với người thanh niên kia, lễ tân cũng đi tới, dẫn người thanh niên ngồi xuống ghế cuối cùng ở vị trí chủ tọa.
"Được rồi, mọi người, buổi họp báo hôm nay chính thức bắt đầu." Trạm trưởng Trần hắng giọng tuyên bố buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Tất cả máy quay lập tức chĩa về phía ông ta, các phóng viên lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép.
"Với sự nỗ lực của tất các bên và sự tham gia nhiệt tình của các ca sĩ, cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến Cúp Tiểu Cường lần thứ nhất đã đạt được kết quả đáng mừng.
Tính đến hôm nay, kết quả của vòng sơ loại đã có, một trăm cuộc bình chọn cho cuộc thi trong mỗi khu vực đang diễn ra sôi nổi, sự nhiệt tình của cư dân mạng nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, tại đây, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những ai đã ủng hộ và yêu mến cuộc thi Cúp Tiểu Cường."
Dừng lại một lúc, trạm trưởng Trần di chuyển micro trước mặt mình, trước khi ông ta lên tiếng, phóng viên phía dưới bắt đầu đặt câu hỏi: "Xin hỏi trạm trưởng Trần, theo thông tin chính thức thì cuộc thi Cúp Tiểu Cường lần này được tổ chức bởi một số các trang web âm nhạc lớn.
Tuy nhiên, theo một số tin đồn, có rất nhiều công ty thu âm và tập đoàn giải trí đứng sau cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến lần này, thậm chí còn có cả sự tham gia của một đài truyền hình trong nước, xin hỏi, điều này có thật không?"
Trạm trưởng Trần mỉm cười, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện này đã được công khai bí mật rồi.
Đúng vậy, cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến Cúp Tiểu Cường lần này đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều đơn vị và tập đoàn, tất cả đều chú ý đến âm nhạc trong nước, muốn ủng hộ nền âm nhạc nước nhà nên đã hỗ trợ hết mình.
Còn về đài truyền hình thì, ha ha, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết."
Các phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, chẳng hạn như lịch thi đấu của Cúp Tiểu Cường, cũng như hỏi về dự đoán và quan điểm về tác phẩm dự thi lần này.
Trương Quang Bảo ngồi bên cạnh, cẩn thận lắng nghe, hiện tại anh gần như đã tỉnh rượu, mặc dù dường như không có ai để ý đến sự tồn tại của mình nhưng anh cũng không quan tâm lắm.
Nhìn xuống nhóm phóng viên bên dưới, anh bất ngờ phát hiện ra Trương Nam Tĩnh, lập tức gật đầu với anh ta một cái, Trương Nam Tĩnh đưa ngón tay lên trước miệng, ý bảo anh không nên hành động hấp tấp, Trương Quan Bảo cười tủm tỉm, hơi gật đầu.
Hành động này bị một số phóng viên nhìn thấy, trong lòng bọ bắt đầu suy đoán, không lẽ cậu thanh niên này cũng là ca sĩ tham gia cuộc thi này?
Như vậy, cậu ta có thể là ai? Mọi người đều đã nhìn thấy Tiểu Bạch, cậu ta không phải Tiểu Bạch, vậy cậu ta là ai?
Vừa lúc đó, lễ tân cầm một tấm bảng đi tới chỗ người thanh niên, đám phóng viên nghển cổ lên nhìn, muốn xem người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Trương Quang Bảo!" Một giọng nói vang lên từ nhóm phóng viên.
Sau đó, các phóng viên mới biết người thanh niên này chính là tác giả của "Một tiếng cười nhạt" được lan truyền trên mạng gần đây, Trương Quang Bảo.
Một thời gian trước, cậu ta đã đăng tác phẩm lên mạng, bài hát đã đạt được thành tích tốt, nhận được sự yêu thích của nhiều cư dân mạng.
Tuy nhiên, ngay khi xuất hiện, nam ca sĩ dường như vướng phải đủ loại tin đồn, lúc đầu người ta đưa ra rất nhiều suy đoán, rồi lăng xê các kiểu, sau đó là vụ lùm xùm đạo nhạc giữa cậu ta và những người mới được Liên minh sáng tác âm nhạc Trung Quốc chống lưng.
Hai ngày nay, có người tung tin trên mạng rằng ca khúc "Một tiếng cười nhạt" của cậu ta cũng là sản phẩm đạo nhái, gây xôn xao dư luận.
Bây giờ, ban tổ chức lại mời cậu ta tới, chẳng lẽ cậu ta tới đây là để giải thích về chuyện đạo nhạc đang hot gần đây.
Ngay khi biết đó là Trương Quang Bảo, đám phóng viên vừa nãy còn bỏ mặc anh đìu hiu, lúc này cuống quýt chĩa ống kính về phía anh.
Nhất thời có vô số ánh đèn đều chiếu vào, Trương Quang Bảo không thay đổi sắc mặt, cũng không hề nhúc nhích.
"Được rồi, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, người này là tác giả của "Một tiếng cười nhạt", ở khu Tây Nam của cuộc thi Cúp Tiểu Cường lần này, Trương Quang Bảo.
Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, mọi người có thể hỏi cậu ấy." Trạm trưởng Trần nói.
Sau khi nói xong, ông ta gật đầu với Trương Quang Bảo một cái, vốn là muốn ra hiệu cho anh đừng căng thẳng, nhưng sau đó, ông ta phát hiện hành động của mình là thừa.
Bởi vì Trương Quang Bảo đã bắt đầu nói chuyện với các phóng viên.
"Xin hỏi, cậu nghĩ sao về vụ việc đạo nhạc bị báo chí phanh phui mấy ngày trước?" Người đầu tiên đặt câu hỏi lại là Trương Nam Tĩnh.
Trương Quang Bảo biết mục đích của anh ta khi làm điều này chỉ đơn giản là không muốn những phóng viên khác làm khó mình.
Lúc này, anh chỉ cười nhạt, cầm mic lên, phóng viên phía dưới đều nhìn xem người thanh niên này sẽ nói ra những lời thế nào.
"Ha ha..." Điều làm người ta ngạc nhiên là Trương Quang Bảo lại bật cười, như thể vừa nhớ ra điều gì đó rất buồn cười.
Các phóng viên đều cảm thấy khó hiểu.
Theo lẽ thường, là một sinh viên đại học lần đầu tiên phải đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, có rất nhiều máy quay chĩa vào, ánh đèn flash nháy liên tục, ngay cả những tên tuổi lớn nhất của làng giải trí khi mới bước chân vào nghề cũng sẽ không thích ứng kịp, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng.
Nhưng người thanh niên này lại không căng thẳng chút nào, cười rất tự nhiên, nụ cười của cậu ta mang đến cho người khác một cảm giác kỳ lạ, giống như là tự tin, cũng giống như bất cần đời, càng giống như coi thường tất cả.
Có lẽ những người trẻ sinh sau những năm 1980 đều có tính cách thích khoe khoang như vậy.
"Thật ra thì tôi cảm thấy chuyện này rất buồn cười." Trương Quang Bảo ngạc nhiên nói: "À, đúng rồi, tôi muốn hỏi mọi người một câu, mọi người trên thế giới này đều có một cuộc sống bận rộn đúng không?"
Các phóng viên bên dưới đều sửng sốt, vậy là ai đang phỏng vấn ai đây? Cậu ta còn hỏi ngược lại họ?
Lạ thay, có vài phóng viên gật đầu đáp: "Đúng vậy, ai cũng có một cuộc sống bận rộn." Vừa dứt lời, câu nói lập tức thu hút ánh mắt xem thường của đồng nghiệp, đúng là một tay mơ!
"Vậy thì đúng rồi, tại sao lại có nhiều người nhàm chán như vậy, không có việc gì thì đi gây chuyện, nói đen thành trắng, nói trắng thành tro.
Làm vậy rất thú vị sao? Giống như tác phẩm của tôi, rõ ràng là do tôi dùng trải nghiệm của bản thân sáng tác ra, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người ta nói là đi sao chép.
Được, anh nói tôi đạo nhạc, vậy đưa ra bằng chứng