“Trạm trưởng Trần, mặt tôi vẫn chưa sạch sao?” Trương Quang Bảo dí dỏm hỏi.
Trạm trưởng Trần lắc đầu: “Không phải, tôi đang nghĩ, trang web chúng tôi làm chuyên mục đặc biệt cho cậu, có thể là vinh hạnh lớn nhất của trang web chúng tôi.”
Trương Quang Bảo đương nhiên biết anh ấy đang chỉ điều gì, nhướng mày: “Ồ?”
“Nghĩ xem, một năm rưỡi sau, Trương Quang Bảo hôm nay sẽ trở thành ngôi sao lớn, lúc đó, cậu tùy ý nhắc một câu, ban đầu tôi phát biểu tác phẩm của mình trên QQ164, đó là trang web của chúng tôi, ha ha...”
Trương Quang Bảo xua tay: “Lời này cũng sớm quá rồi, Trương Quang Bảo bây giờ chỉ là một sinh viên bình thường.”
“Cậu trai trẻ, mắt nhìn người của tôi trước giờ rất tốt, tôi gặp qua không ít người mới trên mạng, có người sáng tác xuất sắc hơn cậu, có người đẹp trai hơn cậu, nhưng, tôi có một cảm giác cậu sẽ trở thành ngôi sao tương lai.” Trạm trưởng Trần thành thật, không nhìn ra chút xu nịnh nào, hơn nữa, anh ấy cũng không cần xu nịnh Trương Quang Bảo.
Trương Quang Bảo cười không nói.
Trương Quang Bảo đi ra từ khách sạn Galaxy thì bị Trương Nam Tĩnh và Chu Diệu Hàm ngăn lại.
Hai người đó sống chết không cho Trương Quang Bảo đi, kiên quyết kéo anh đến quán cà phê York mà ban đầu họ phỏng vấn anh ở đó.
Trương Quang Bảo khó lòng từ chối mà phải đi theo.
“Quán cà phê vẫn như cũ, đáng tiếc, chỉ trong thời gian ngắn, vật còn người thay đổi.” Trương Nam Tĩnh ngồi xuống, nói câu đầu tiên.
Trương Quang Bảo cười không nói, Chu Diệu Hàm thắc mắc: “Sao lại nói vậy?”
“Nói cô ngốc cô lại không thừa nhận, ban đầu còn là sinh viên bình thường, có khả năng trở thành ngôi sao nổi tiếng cả nước, đây còn không phải vật còn người thay đổi sao?” Trương Nam Tĩnh liếc Chu Diệu Hàm một cái.
“Anh Tĩnh lại đùa.” Trương Quang Bảo khuấy cà phê, cười nói.
“Này, Quang Bảo, lần này anh ấy không nói đùa đâu.
Thật đấy, tôi nghĩ cuộc thi lần này, cậu rất có khả năng đoạt giải.
Bây giờ tuy rằng cậu không phải hạng nhất ở khu vực thi đấu Tây Nam, nhưng trình độ của các tác phẩm xếp trên cậu không cao hơn cậu.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn nhận của tôi, hoặc là liên quan đến việc tôi thích mấy bài hát của cậu.
Ban giám khảo có thể sẽ không nghĩ vậy.” Chu Diệu Hàm nói tiếp.
Trương Nam Tĩnh đột nhiên nhớ ra một chuyện, muốn chỉ vài chỗ thiếu sót cho Trương Quang Bảo, nhưng nghĩ lại vẫn không nói ra, lần trước đã nhắc qua rồi, biểu diễn của anh có chút vấn đề nhưng vẫn không thấy cải thiện, có lẽ thanh niên đều như vậy, không nghe ý kiến của ai.
Anh bây giờ đang lên, vẫn là đừng nên tạt nước lạnh.
Trương Quang Bảo khẽ nếm một ngụm cà phê, nhìn Trương Nam Tĩnh, thần bí cười, nói: “Anh Tĩnh, hình như anh có gì muốn nói, lại không nói ra.” Trương Nam Tĩnh giật mình, vậy mà anh cũng nhìn ra được?
“Ồ, tôi muốn nói, lần này tin tức vừa ra, e là số phiếu Một tiếng cười nhạt của cậu lại tăng nữa.” Trương Nam Tĩnh tìm cớ.
Trương Quang Bảo không vui như anh ta tưởng, mà lại thở dài, mím môi như đang thưởng thức vị đắng của cà phê.
Hồi lâu sau, Trương Quang Bảo mới lên tiếng: “Anh Tĩnh, chị Chu, tôi nói thật.
Tôi luôn cảm thấy, làm vậy không có hậu lắm.”
Trương Nam Tĩnh và Chu Diệu Hàm nhìn nhau, nói gì vậy? Sao mà không có hậu?
“Dựa vào sao tác mà đi lên, nhận được bình chọn, đây, có phải có chút không quang minh chính đại, có được coi là cạnh tranh công bằng không?” Trương Quang Bảo hỏi.
Hai người cười.
Tên nhóc này, rốt cuộc là vẫn còn non, sao tác cái gì? Chuyện bây giờ làm gì có ai không dựa vào sao tác? Nếu như không sao tác, vậy chúng ta ăn gì? Giới giải trí là như vậy, có chủ đề thì cứ mượn đó mà phát huy, không có chủ đề thì tạo chủ đề.
Khi một người nghệ sĩ có chủ đề thì chứng minh anh ta có giá trị, nếu như không có, thì đồng nghĩa với việc tuyên truyền anh ta quá hạn rồi.
Trương Quang Bảo bây giờ, tuy rằng chưa là nghệ sĩ nhưng có lẽ mấy tháng sau sẽ trở thành nghệ sĩ.
Muốn lăn lộn trong giới giải trí bắt buộc phải hiểu sao tác, nếu không rất khó đứng vững.
Giới giải trí có quy tắc ngầm, muốn chơi trò chơi này phải tuân thủ quy tắc.
“Nhóc con, trên thế giới này vốn dĩ không có gì công bằng.
Sao tác thì sao, người ta cũng đi sao tác đi.
Nói thật với cậu, tin tức đạo nhái của cậu vừa ra, thì tôi đã biết có cao thủ giật dây, tin tức lan truyền trên mạng, dấy lên tranh luận rồi sau đó bị chúng ta biết được, lại lập coi như chuyện tốt mà phát ra.
Một tiếng cười nhạt của cậu, không phải đang tăng điên cuồng sao? Toàn là lợi ích sao tác, người anh em, muốn lăn lộn trong giới giải trí, không hiểu sao tác là không được.
Hơn nữa, chuyện này cũng có gì đâu, cậu nghĩ em, cậu chỉ là thông qua chút chiêu trò mà thu hút sự chú ý.
Những người này chỉ đến nghe nhạc của cậu, không nhất định sẽ bình chọn cho cậu, quyền nằm trong tay bọn họ, nếu bọn họ thấy bài hát của cậu được, bọn họ mới bình chọn, ai cũng không miễn cưỡng họ được, đúng không?
Vì thế, lo lắng và băn khoăn của cậu là dư thừa.
Cậu dựa vào thực lực của mình và một xíu kỹ xảo.”
Trương Quang Bảo nghe Trương Nam Tĩnh nói vậy, không tệ, đúng là có lý.
Quyền bình chọn nằm trong tay cư dân mạng, nếu bọn họ đồng tình với tác phẩm của mình thì sẽ bình chọn, nếu không không ai có thể miễn cưỡng họ.
Tuy rằng, mình coi thường cách làm này nhưng sự thật chứng minh, nếu như tác phẩm của mình nhận được thành tích tốt thì bắt buộc phải dùng.
Này, nghĩ thì đúng là có hơi bất lực.
Trên thế giới vốn không có việc mười phân vẹn mười, vừa muốn nhận được thành tích vừa làm ra vẻ thanh cao, như vậy có khác gì làm gái rồi còn muốn lập miếu thờ đâu? Người dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, đây là đạo lý hiển nhiên, nhưng mình lại không hiểu.
“Này, Quang Bảo, nếu cậu đã gọi tôi là chị, vậy chị có chuyện muốn xin cậu, cậu không được từ chối đâu.” Chu Diệu Hàm bất chợt nói.
Trương Quang Bảo ngơ người, có chuyện gì mà phải xin tôi?
“Ừm, chị Chu, chị nói đi chỉ cần là chuyện Quang Bảo làm được thì sẽ không từ chối.”
Chu Diệu Hàm hài lòng cười, rồi nói: “Đợi cậu trở thành cổ tay lớn (ngôi sao lớn) rồi, nhất định phải chiếu cố chúng tôi, có tin tức gì phải tiết lộ cho chúng tôi, được không?”
Trương Quang Bảo lắc đầu cười khổ: “Ngôi sao lớn? Tôi có hai cánh tay lớn, không biết cổ tay lớn ở đâu đây?” Anh suy nghĩ rồi nói thêm: “Thật ra, các người mới là cổ tay lớn, phóng viên các người mới là vua chưa đăng quang, các người muốn lăng xê ai thì người đó sẽ nổi lên, các người muốn phong sát ai, thì người đó toi rồi.”
Trương Nam Tĩnh nghe vậy, giơ ngón tay cái lên: “Nhóc con, cậu có thể hiểu được điều này, là đã thành công được một nửa trong giới giải trí rồi! Sự thật là như vậy, đắc tội ai cũng không được đắc tội giới truyền thông, đây là đoạn đường mà mọi người thông qua đó để trực tiếp tìm hiểu được ngôi sao, tin tức viết bạn như thế nào, công chúng sẽ nghĩ bạn thế đó.
Bây giờ mối quan hệ giữa giới giải trí và bên truyền thông đã hơi căng rồi.
Vì vô số chuyện chụp lén của nhóm săn tin mà các ngôi sao và bên truyền thông gần như như nước với lửa.
Trong giới giải trí Hong Kong thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Tiểu thiên vương Tạ Đình Phong, vì xung đột với nhóm săn ảnh mà bị phong sát toàn bộ, nhưng người người ta vẫn cứ làm theo ý mình, không hề coi nhóm săn tin ra gì.
Ở tỉnh Đài Loan, Châu Kiệt Luân – ông hoàng sáng tác đang nổi đình đám ở châu Á gần đây, cũng vì xung đột với nhóm săn tin mà bị đăng nhiều tin tức tiêu cực.
Nhưng mà có một người lại vô cùng ngoại lệ, gần như trước giờ chưa từng xuất hiện tin tức tiêu cực, thậm chí đến tin đồn cũng không có.
Người này chính thiên vương Lưu của chúng ta.
Hình như, mọi tin tức liên quan đến anh ta đều là tích cực, và khen ngợi.
Trong đó, đương nhiên có liên quan đến việc giữ mình trong sạch, nghiêm khắc với bản thân anh ta, nhưng nhiều hơn là mối quan hệ của anh ta và truyền thông rất tốt.
Có nhiều phóng viên là Fans của anh ta, mọi người đều ủng hộ anh ta, thích anh ta, vì thế những năm nay anh ta gần như là một người đàn ông hoàn mỹ điển hình, là một thần thoại bất bại trong giới giải trí.
Có thể thấy, muốn lăn lộn trong giới giải trí thì mối quan hệ tốt với giới truyền thông vô cùng quan trọng.
Thậm chí khoa trương hơn là, giới truyền thông muốn lăng xê bạn thì bạn sẽ là một ngôi sao lớn, không lăng xê bạn thì bạn là một bãi cứt chó.
Sáng sớm tháng mười hai, Lý Đức đang canh giữ trước màn hình máy tính phát hiện ra số phiến Một tiếng cười nhạt của Trương Quang Bảo đột nhiên tăng vọt, đã leo lên hạng bốn, khoảng cách đến gần hạng ba đã không còn xa nữa.
Trong lúc vui mừng, vốn định gọi Trương Quang Bảo dậy xem nhưng thấy anh đang ngủ ngon nên không làm phiền.
Trong khu bình luận vẫn đang nóng hổi, có lời mắng chửi, có lời khen.
Đương nhiên bình luận tích cực chiếm đa số.
Không ít cư dân mạng đã hô khẩu hiệu: “Trương Quang Bảo, No.1”, thề sẽ đưa Một tiếng cười nhạt của anh lên hạng nhất của khu vực thi đấu Tây Nam.
Đã tối rồi mà “Cậu Bảo” trên Tieba vẫn có không ít cư dân mạng nhiệt tình bàn luận về cúp Tiểu Cường, bàn luận về Trương Quang Bảo, bàn về Một tiếng cười nhạt.
Lý Đức nhất thời cao hứng, đã đăng nhập ID vào đó.
Đăng một bài, lớn tiếng tuyên bố, anh ta là anh em của Quang Bảo! Ở cũng một ký túc xá với Quang Bảo!
Vốn nghĩ sẽ hưởng thụ được chút ít đãi ngộ của thần tượng, không ngờ bị người ta mắng thê thảm.
Người này nói: “ nếu như cậu là anh em của Trương Quang Bảo, tôi sẽ là ông của cậu!”, người kia nói: “Mọi người đừng mắng anh ta nữa, chắc là anh ta bị bệnh thần kinh, nửa đêm trốn trại ra, đến quán net một chút, không dễ dàng gì.”, còn có người nó: “Đúng vậy, bài hát của đại ca chúng ta, đến cả người thần kinh cũng cảm động, đúng là lợi hại.”
Lý Đức tức muốn chết! Mẹ nó, ông đây là anh em mấy năm của Quang Bảo, vào sinh ra tử, lại bị đám người các người mắng là ngốc nghếch, vãi, ông đây không nuốt nổi cục tức này.
Trong lúc tức giận, anh ta đã cãi nhau với người hâm mộ trong Tieba của Trương Quang Bảo.
Một địch mấy trăm, dũng cảm biết bao, nhưng dũng cảm này đáng khen, cuối cùng cũng không