Đột ngột bị cưỡng hôn nên toàn bộ tâm trí của Cố Thương hiển nhiên đều dồn vào chuyện này. Mặc dù là vậy, dù cho Lâm Đại Minh đã dùng tay bịt tai cô, nhưng Cố Thương vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng súng nổ trong mưa. Gió lướt ngang, đem hơi lạnh của cả không gian vỗ nhẹ vào thân thể ướt sũng từ lâu của Cố Thương khiến cô không tự chủ mà run lên.
Cô kinh ngạc, bàng hoàng...
Cô cứ như vậy hết lần này tới lần khác bị kẻ này thao túng. Hắn thích làm gì thì làm. Với thân thể cô?!
Lại nghĩ tới ngày hôm nay, hết gặp cướp ngân hàng lại tới lưu manh đường phố, tiếp đến là đám du côn giang hồ. Cô nhớ, cô rất lương thiện, không có gây thù chuốc oán với ai, không có dã tâm mưu mô gì đó. Cô chỉ là đứa con gái đầu hai còn mộng mơ và những sự đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ. Nay lại chịu những đả kích kinh tởm này?!
Cố Thương như một trái bom đã đến lúc bùng nổ. Cô dùng toàn bộ sức lực đẩy Lâm Đại Minh lùi về phía sau, vung cao tay ban cho hắn cái tát. Âm thanh chói tai đan xen với tiếng mưa rơi không ngớt, cô trừng đôi mắt đã hơi ửng đỏ căm giận nhìn kẻ trước mặt.
Lâm Đại Minh đột ngột đón nhận sự bất ngờ từ Cố Thương, hắn chạm tay lên má nơi nóng hổi vết hằn đỏ năm ngón tay. Hắn thấy ran rát lạ thường, khác hẳn những cuộc đánh đấm lúc trước. Mắt ngọc đen âm trầm nhìn con bé đang trừng trợn trước mặt, lồng ngực cô phập phồng khiến cặp thỏ nhỏ ẩn hiện sau lớp sơ mi dính sát người, rung rinh trong mưa gió.
Như thách thức lại như mời gọi...
Hắn nhận ra, con bé này thực chất có khuôn mặt xinh xắn. Tuy không như mấy đứa người mẫu diễn viên, nhan sắc cô cũng chỉ đại trà. Nhưng mắt cô rất đẹp, dưới trời mưa càng thêm sinh động, hai vì sao lấp lánh dưới bầu trời ướt át se lạnh. Môi cô sưng tấy vì bị hành hạ, nó ửng đỏ một cách bất thường. Như trái dâu tây chín mọng đang chờ được hái xuống.
Trong hắn dâng lên cỗ cảm xúc kỳ lạ, tâm trí hắn chẳng biết từ bao giờ lại luôn nghĩ về cô. Con mồi trong đêm đi săn ấy, một con mồi đặc biệt...
Hắn nhận ra, từ khi gặp cô cuộc sống của hắn đã chẳng còn là cái màu u ám đó nữa. Tựa như mây đen che kín trời xanh bao năm, đột nhiên bị một tia sáng mỏng manh xuyên thủng một lỗ, thẳng tắp rọi xuống nhân gian. Hắn biết kiên nhẫn hơn, sự chiếm hữu tăng vọt, hắn thậm chí còn biết thế nào là... ghen tức...
Cái cảm xúc này là gì?
Không lẽ...
Không! Hắn không cho phép điều đó xảy ra! Giữa hắn và cô chỉ tồn tại mối quan hệ kẻ đi săn và con mồi, ngoài ra không có điều gì hết!
Cố Thương lại một lần nữa mở to mắt kinh hãi nhìn kẻ trước mặt. Hắn như con sói hoang, to lớn vồ lấy người cô, ép cô ngã ngửa xuống lòng đường lạnh giá ướt át. Cô kinh hãi nhìn Lâm Đại Minh đang dùng thân hình to lớn của hắn phủ lên người cô. Ánh mắt hắn sắc bén tựa như dao, cảm tưởng như hắn muốn chém cô ra làm ngàn mảnh bằng cặp mắt đó. Người cô run lên bần bật, vì lạnh và vì sợ...
Suốt từ chiều đến giờ, mưa vẫn tuôn không ngớt, xả từng hạt nặng nề xuống nhân gian. Trút hết lên lưng, lên đầu Lâm Đại Minh, từng tia buốt giá như hàng ngàn chiếc kim vô hình xuyên qua thân thể hắn. Cố dập tắt ngọn lửa vô hình bên trong tâm hồn, hắn tức giận! Đôi mắt đen như ngọc nhìn thẳng cặp mắt đẹp như trời sao của Cố Thương.
Hắn nói như thể ra lệnh, âm thanh bén nhọn khiến người ta run rẩy: "Mau nói, cô lỡ yêu tôi rồi đi!"
Cố Thương quay mặt đi hướng khác, sự chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt. Mặc kệ Lâm Đại Minh sắc thái trở nên sa sầm, cô ngậm bặt miệng im như phỗng. Mùi tanh của máu thoang thoảng bay vào sống mũi, mày cô hơi nhíu lại, định ngẩng đầu nhìn về phía trước lại bị Lâm Đại Minh dùng tay bưng mặt cản lại. Cô cau có, cố đẩy hắn ra khỏi người.
"Nói!" Lâm Đại Minh dường như mất bình tĩnh, giọng điệu kích động vô cùng. Khác hẳn vẻ điềm đạm lạnh lùng thường ngày của hắn. Đứa con gái này, khi ở bên cô mọi cảm xúc trong hắn dù không muốn cũng đều dần được bộc lộ trong vô thức.
"Nói gì chứ?" Cố Thương bị ép phải đối mắt nhìn Lâm Đại Minh, cô bực mình gắt lên. Chán ghét nhắm chặt mắt lại, điều này như can dầu hất vào ngọn lửa đang cháy hừng hực. Lâm Đại Minh quỳ ngồi trên thân Cố Thương, hai tay nắm hai bên cổ áo sơ thô bạo giật mạnh. Hàng khuy áo bung khỏi vị trí, rơi vung vãi khắp nơi vang lên những thanh âm trong trẻo lại lạnh lẽo vô cùng.
Cố Thương hết lần này tới lần khác hứng chịu từng đợt đả kích mà đời này cô không bao giờ nghĩ tới. Da thịt thân thể cô vốn đã rất nhạy cảm, nay trực tiếp đón nhận từng đợt mưa trút xối xả, từng luồng gió sắc lạnh. Cơ thể cô đã run lại càng run mãnh liệt, đến mức tiếng răng gõ vào nhau cũng vang lên cầm cập. Cô tức tối nhìn tên khốn nạn trước mặt, cố nâng người dậy lại bị hắn ép nằm xuống trở lại. Cô ấm ức nhắm chặt mắt lại.
Cô một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn!
"Nói!" Lâm Đại Minh gằn giọng, tay luồn xuống lớp áo sơ mi ra sau lưng Cố Thương tháo chốt áo ngực. Chiếc áo lót lới lỏng dần, bật nhẹ khỏi vị trí để đôi thỏ nhỏ tắm dưới cơn mưa tầm tã. Cặp mắt đen như ngọc, nhìn chằm chằm vào nó...
Hôm ấy, là trời đã về khuya nên hắn chỉ có thể dùng tay đo đạc. Hôm nay, dưới ánh sáng còn sót lại của chập tối dần sắp tắt, hắn tận mắt nhìn thấy. Tuy có chút khiêm tốn, chung quy lại vừa đủ, trông có chút đáng yêu. Yết hầu khô khốc chuyển động, cơ thể ướt át này thật hấp dẫn...
"Cô lỡ yêu tôi rồi!"
"Đồ điên! Ai thèm yêu cái loại anh!" Cố Thương không kiêng nể chửi thẳng mặt. Hai tay cầm hai bên vạt áo sơ mi kéo che đi thân thể. Tên chó má này hắn rất thích vũ nhục cô, sự tôn nghiêm của một phụ nữ của cô đều bị hắn đem dưới đế giày chà đạp không tiếc thương.
"Không nói cũng được..." Giọng Lâm Đại Minh trầm ổn, vẻ mặt hắn hòa nhã như một thư sinh lịch lãm phong độ. Hắn vẽ lên nụ cười nguy hiểm, cứ thế đội mưa cúi xuống hôn lên cổ Cố