Sau khi được thỏa mãn, Lâm Đại Minh mới luyến tiếc rời khỏi bờ môi ngọt ngào đang uất ức sưng đỏ của Cố Thương. Mưa từ trên cao nhanh chóng tạt ướt gương mặt tái nhợt dần vì lạnh của cô, hắn nâng tay toan miết nhẹ lau mặt cho cô, lại bị cô cự tuyệt hất ra.
Tiện đà, Lâm Đại Minh bắt lấy cổ tay Cố Thương dứt khoát kéo cô ngồi dậy.
Cố Thương căm tức trừng mắt nhìn kẻ khốn nạn trước mặt một cái rồi hạ tầm nhìn xuống thấp, lảng tránh đôi con ngươi đen như ngọc tỏa ra khí lạnh ảm đạm. Dưới cơn mưa rào, đôi mắt hắn càng thêm mê hoặc, cô sợ cô sẽ mê mẩn chúng. Chúng quá đẹp, những viên ngọc ẩn dật dưới mặt nước trong vắt, màu đen huyễn hoặc lành lạnh lại chứa đầy rẫy nguy hiểm. Tựa hố đen vũ trụ, một khi vào sẽ không có đường ra.
Cố Thương đặc biệt thích nhìn mắt người khác, trước sự đẹp đẽ của chúng cô khó lòng kiềm chế nhịp tim mình. Cô không thể bị loại người như hắn câu dẫn được!
Cố Thương lắc đầu xua đi sự câu dẫn chết chóc ấy, khó khăn vòng đôi tay ra sau lưng cầm lấy hai đầu dây áo lót định cài lại như cũ. Đột nhiên, cô bị một bàn tay rắn rỏi ôm bả vai kéo ngã về phía trước, thêm một lần ngoài ý muốn toàn thân cô đổ vào lòng Lâm Đại Minh. Nhiệt độ nóng bỏng sau lớp áo phông đen bởi ướt mưa mà dính sát thân hắn, chầm chậm truyền vào gò má tái nhợt của cô. Bên tai Cố Thương vang lên tiếng đập của nhịp tim, đều đều mà lại mạnh mẽ, thanh âm đặc biệt rõ ràng.
Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Đại Minh đã tùy tiện vòng tay ra sau lưng Cố Thương. Không nói một lời, trực tiếp giúp cô cài lại dây áo lót. Sau đó, hắn lẳng lặng buông cô ra, đứng dậy đưa lưng về phía Cố Thương.
Cố Thương kéo hai bên vạt áo, túm chặt trước ngực theo phản xạ ngước nhìn Lâm Đại Minh.
Dáng hắn cao lớn, bờ vai rộng rãi, đôi chân dài sau lớp quần jean vì mưa mà sẫm màu, hắn vững vàng đứng dưới cơn mưa. Tựa cây cổ thụ, đứng trước mưa bão chập trùng vẫn hiên ngang xòe tán rộng, không chút lay chuyển.
Thân thể Cố Thương vẫn run rẩy mãnh liệt, đôi hàm răng tinh tế gõ vào nhau phát ra thanh âm khe khẽ. Thấy cô thảm thương như vậy, gió lỡ lòng nào mà mạnh tay, quất thêm từng đợt vào người cô. Cố Thương khổ sở hắt hơi hai tiếng, vừa mới ngưng lại thêm tiếng ho kéo dài. Cô ôm lấy thân mình, ngoái đầu về phía sau mở to mắt nhìn.
Trước mắt cô, bảy gã du côn đô con nằm chết la liệt dưới đường. Mưa lạnh lùng tạt ướt bọn chúng, gột rửa máu tươi, khiến thứ chất lỏng màu đỏ lan tràn khắp nơi, loãng dần bởi hòa vào nước mưa. Như con suối nhỏ chảy đi xa dần.
Lại nhìn khẩu súng đen tuyền bị vứt bỏ không thương tiếc, toàn thân nó cũng chẳng ngoại lệ. Đều đã bị mưa tạt ướt, từng giọt từng giọt trượt trên bề mặt bóng loáng của thân súng, vội vàng giỏ xuống lòng đường rồi trôi đi xa mãi...
Trông nó thật cô đơn!
Sự nguy hiểm vô hình từ khẩu súng đen tỏa ra làm sắc mặt Cố Thương càng thêm tái nhợt.
Đột ngột, đầu cô được trùm lên bởi một chiếc áo khoác, theo phản xạ cô đưa mắt nhìn. Lâm Đại Minh từ lúc nào đã nửa quỳ nửa ngồi hướng đối diện, trên người hắn giờ chỉ còn lại chiếc áo phông đen ướt nhẹp đang ngoan cố bám chặt lấy người hắn. Vô tình lại cố ý để lộ những đường nét cứng rắn, đậm mùi đàn ông. Trên cổ hắn, để hở sợi dây truyền ánh tia sáng bạc lạnh lẽo, sợi dây khuất sau gáy và bị cổ áo trôn vùi.
Cố Thương không có cách nào hình dung được hình dáng thật của sợi dây truyền là như thế nào.
Lại nghĩ tới cảnh tượng Lâm Đại Minh xả đạn bắn chết người không gớm tay, Cố Thương hướng đôi mắt đẹp như trời sao nhìn hắn có chút sợ sệt và cảnh giác.
Lâm Đại Minh thấy vậy vươn tay bắt lấy mặt cô, lòng bàn tay hắn to lớn chai sần ôm một bên má vì mưa gió mà lạnh toát của Cố Thương, cất giọng trầm thấp khẽ nói: "Đừng sợ!"
Cố Thương quay mặt đi hướng khác, đồng thời gạt bàn tay thô to ướt đẫm bởi mưa của Lâm Đại Minh xuống. Cô không hề che giấu sự chán ghét trên mặt, nhàn nhạt mở lời: "Tôi muốn về!" Nói đoạn, đôi tay ôm lấy cổ áo trước ngực run rẩy siết chặt.
"Mai tôi đưa về!" Lâm Đại Minh không nhanh không chậm đáp, ánh mắt vẫn sắc lạnh như vậy nhìn qua khuôn mặt đang tái nhợt và cơ thể run như cày sấy của Cố Thương. Hắn từ từ đưa tấm lưng rộng rãi về phía cô, uy quyền nói như ra lệnh: "Lên đi, tôi cõng."
"Đi đâu?" Cố Thương nghi hoặc hỏi lại, cô nhích mông hơi lùi về phía sau. Tên khốn này còn muốn thế nào nữa?
"Nhà tôi!" Lâm Đại Minh thản nhiên đáp, tựa như đây là một việc hết sức bình thường vậy.
Nhưng đối với Cố Thương là một cú đả kích lớn, hai tay cô ôm chặt đôi vạt áo sơ mi trước ngực. Như cái lò xo đứng bật dậy, tức tối hét toáng lên: "Đồ điên!"
"Lên!" Lâm Đại Minh vẫn giữ nguyên bộ dạng như cũ, thanh âm có chút nặng nề nhắc nhở Cố Thương.
Cố Thương ấm ức ra mặt, dù không muốn cũng phải làm theo. Tên khốn này không việc gì là hắn không dám làm, so với hắn cô không khác gì con thú nhỏ. Hắn chỉ cần túm gáy cô, không chút tốn sức đã nhấc bổng cô lên cao. Cố Thương tự biết lượng sức mình, không muốn chọc giận hắn thêm một chút nào.
Tuy rằng như này có chút nhục nhã, nhưng chí ít cô có thể đảm bảo an toàn cho thân thể chính mình!
Cố Thương hậm hực ngả người đổ lên