Cố Thương được tài xế đưa về đến khu xóm trọ, nhưng trong tay cô lại không có chìa khóa nên đành qua phòng bà Phương ngủ nhờ. Cô không khỏi cảm thấy khó hiểu trước thái độ lạ lùng của Lâm Đại Minh, nhưng nhanh chóng cô đã loại bỏ ra khỏi đầu. Hắn làm gì, hắn như thế nào căn bản đều không liên quan đến cô, cô không cần quản điều đó làm gì!
Khi vừa trông thấy Cố Thương, bà Phương liền hớt hải chạy ra lo lắng ra mặt quát: "Con này! Mày đi đâu tận mấy ngày nay vậy? Mày có biết tao lo cho mày lắm không?"
Cố Thương ngây ngốc nhìn bà Phương: "Con đã đi mấy ngày rồi ạ?"
"Mày bị ấm đầu rồi đấy à Thương?"
"Con..."
Bà Phương hít sâu một hơi nén giận: "Ăn gì chưa con?"
Cô lắc đầu lễ phép đáp: "Con chưa!"
"Để tao rang cơm cho mày ăn tạm!"
Cố Thương vui vẻ gật đầu, cô ngồi ngoan ngoãn trên bàn bấm bấm điện thoại. Trong đầu không khỏi ngẫm nghĩ những lời bà Phương vừa nói. Cô đã đi được những mấy ngày? Nhưng tại sao cô lại chẳng nhớ bất cứ chuyện gì? Vì sao cô ở nhà hắn? Hắn đã bắt cóc cô kiểu gì? Lúc nào? Ở đâu?
Cô có nỗ lực đến đâu cũng chỉ có duy nhất một kết quả. Trống rỗng! Não cô rỗng tuếch! Chẳng nghĩ được bất cứ điều gì cả!
"Bà ơi, dạo này anh Kiệt có hay ghé qua đây không ạ?"
Bà Phương tay cầm cần chảo, tay cầm môi sắt đảo cơm một cách thành thục. Mùi thơm phưng phức nhanh chóng ngập tràn trong phòng, làm sôi chiếc bụng đói meo của Cố Thương. Bà vừa đảo cơm vừa nói: "Thằng đấy giờ mất hút ở đâu ấy! Chẳng thấy nó tới đây gì cả. Mày thử gọi điện hỏi nó xem!"
Cố Thương gật đầu đồng tình, vội cho tay vào túi tìm chiếc điện thoại Nokia bàn phím cóc ghẻ. Sắc mặt cô bỗng trở nên khó coi... mất rồi?
Điện thoại cô đâu?
Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Cô đang thấy cô như đứa bị tâm thần vậy, cái gì cũng không nhớ!
"Gọi được chưa?"
"Máy con mất rồi..."
"Con gái con nứa gì mà đoảng!" Bà Phương chán nản ra mặt buông lời trách mắng, Cố Thương xấu hổ chỉ biết nhe răng cười trừ: "Vào mà lấy máy tao gọi cho nó xem!"
"Dạ!"
Cố Thương tìm số liên lạc của Phạm Anh Kiệt trong danh bạ điện thoại bà Phương. Bà cũng là một người đã có tuổi, tuy thời nay đã có nhiều thứ tân tiến nhưng bà chỉ quen dùng những thứ xưa cũ. Cô cũng mới dùng 'cục gạch' được một thời gian nên cũng không quá khó trong việc xử dụng loại điện thoại này. Nhanh chóng cô tìm thấy cái tên 'Kiệt Thương' trong danh bạ, cô chán nản lắc đầu rồi bấm gọi đi.
Hồi chuông kéo dài một hồi lâu, đến khi nó gần tắt thì đầu dây bên kia có người bắt máy, thanh âm bỡn cợt quen thuộc phát ra: [Bà gọi gì con đấy, nhớ con à?]
"Là em..."
[Thương?] Giọng hắn trông có vẻ kinh ngạc lắm, bỗng âm điệu trầm đi tỏ vẻ lo lắng: [Em đi đâu mấy ngày nay vậy?]
"Em..." Cố Thương ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào. Cô còn chẳng biết cô đã đi đâu trong những ngày qua...
Mà người duy nhất biết được thì cô lại chẳng muốn gặp mặt để hỏi chuyện.
[Thôi, bỏ đi!] Hắn cười dịu dàng, nói tiếp: [Em không sao là tốt rồi. Chờ anh tan làm rồi anh tới thăm em!]
"Vâng!"
Phạm Anh Kiệt cười khẽ, âm thanh man mác buồn cùng sự có lỗi. Như thể hắn đã phạm phải sai lầm lớn: [Thương này,]
"Hả?"
[Nếu một ngày em bị ai đó lừa gạt, em sẽ thế nào?]
Cố Thương không do dự đáp: "Em sẽ rất ghét người đó!"
[…]
"Anh sao vậy?"
[Ha ha, không có gì. Hẹn gặp em sau nhé!]
Tút... tút... tút...
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau hắn chủ động tắt máy trước. Cố Thương không phải không nhận ra điểm kỳ quái từ hắn, chỉ là không biết điểm đó là gì.
***
Phạm Anh Kiệt thở dài nhìn vào màn hình điện thoại vừa tắt, một khối chữ nhật đen u ám. Giống như tâm trạng hắn của hiện tại vậy!
Em sẽ ghét anh sao?
"Đội trưởng!"
Bỗng từ xa có tiếng gọi, ánh mắt Phạm Anh Kiệt từ bi thương chuyển sang sắc bén trong đúng một nốt nhạc. Hắn xoay người quay lại nhìn một người trẻ trung mặc cảnh phục chỉnh tề, nghiêm trang dơ tay quá đầu chào lại hắn.
"Trụ sở vừa báo tin, tại đường xx của quận Cấy Giầu xảy ra tai nạn."
"Chi tiết!"
"Nạn nhân là một bà già đã lớn tuổi, bị xe ô tô đụng trúng khi đang nhặt chai nhựa..." Giọng người này thấp đi: "Nghe nói vì tuổi tác đã cao nên không qua khỏi..."
"Tra camera an ninh xem ai là chủ nhân của chiếc xe gây án!"
"Rõ!" Người trẻ đó giơ tay chào như lúc đầu sau đó nhanh chóng rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Phạm Anh Kiệt.
Phạm Anh Kiệt lấy trong ngăn tủ một sấp ảnh được bọc cẩn thận trong túi zip, hắn chậm rãi lấy ra tập ảnh, trải thẳng hàng trên mặt bàn.
Những bức ảnh chụp lại hiện trường của nhiều địa điểm, trong đó có căn biệt thự của gia đình xấu số nọ và Say Tình đổ nát sau biển lửa. Ngoài ra thêm vài bức ảnh chụp các nạn nhân bỏ mạng tại đấy.
Phạm Anh Kiệt đã quá tự phụ mà đề cao trí thông minh của mình và hạ thấp trí tuệ của Lâm Đại Minh. Hắn biết ai là kẻ gây ra việc này, nhưng đối thủ quá giỏi, quá cẩn thận, chưa từng để lại dấu vết hay manh mối. Hắn đã mất không ít năm để điều tra ra kem nhưng vô dụng, cho tới khi hắn vô tình biết được...
Cố Thương là nạn nhân duy nhất thoát khỏi tay Lâm Đại Minh...
Lâm Đại Minh có hứng thú với Cố Thương...
Hắn đều biết hết...
Một người đặt dân chúng hàng đầu như hắn lại phải đem một công dân ra hi sinh để đấu lại tội phạm. Hắn biết điều đó sẽ tổn thương cô, nhưng sự tổn thương này vẫn chẳng là