Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ cũ kỹ và cồng kềnh trong thư phòng rốt cuộc cũng gõ vang những tiếng ting tong.
Phùng Thế Chân tuyên bố tan học, lại bổ sung thêm một câu: "Đại thiếu gia xin dừng bước."
Ánh mắt thiếu kiên nhẫn xẹt qua trong mắt Dung Gia Thượng, anh không nói gì, ngồi lại trên ghế, ngón tay thon dài cầm bút chì xoay vài vòng.
Phùng Thế Chân một bên thu dọn sách vở, một bên thấp giọng hỏi: "Tương lai thiếu gia sẽ tiếp tục đi học, hay là tính đến cửa hàng Dung gia làm việc?"
Dung Gia Thượng thản nhiên trả lời: "Cho dù như thế nào cũng cần phải có tấm bằng đại học."
"Vậy cậu muốn vào trường nào, có dự định gì không?" Dung Gia Thượng chộp lấy cây bút, cùng tờ giấy kiểm tra, tiện tay viết lung tung: "Phu nhân hy vọng có thể đưa tôi đến Mỹ hoặc Châu u, tùy ý chọn một trường đại học chui, miễn là tôi đừng quay lại gây trở ngại trước mắt bà ta là được.
Cha thì muốn tôi có thể tham gia một khóa học kinh doanh để tiện kế thừa công việc của gia đình sau này.
Cô giáo Phùng nghĩ như thế nào?"
Phùng Thế Chân nói: "Tương lai là của anh, suy nghĩ của anh mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa, với thái độ và thành tích hiện tại của thiếu gia, sợ là không dễ tìm được trường đại học chịu thu nhận mình."
"Vậy thì vào cửa hàng." Dung Gia Thượng nhướng đôi mày rậm điển trai của mình một chút, tiếp tục vùi đầu viết bâng quơ, "Không phải các tiểu công tử đều đến làm việc cho nhà mình sao? Tôi cũng từng đi theo trợ lý giám đốc lăn lộn một thời gian, trên dưới thăm dò học hỏi.
Cùng với ngành xuất nhập khẩu kia, từ nhỏ đã thấy cha làm qua, nên cũng không có gì khó."
Phùng Thế Chân thu dọn xong sách vở, đứng cạnh bàn, nhìn Dung Gia Thượng.
"Đại tiểu thư tương lai muốn học về thương nghiệp, nhị tiểu thư thì chọn học y.
Giao tiếp kinh doanh sau này có thể vươn ra thế giới, làm nghề y thì dục đức, hành thiện cứu người.
Thời gian, chỉ như khách qua đường của trăm thời đại.
Đời dài, nhưng chớp mắt một cái đã qua một năm.
Con người có lý tưởng của riêng mình, sẽ xem như ở kiếp này một lần không uổng phí.
Hai vị tiểu thư thân là nữ tử, cũng không nguyện an phận ở nhà, giúp chồng dạy con kết thúc cả đời như vậy.
Đại thiếu gia hiện tại lớn hơn hai cô em gái của mình cũng vài tuổi, trong khi họ còn chưa tròn hai mươi, đã đến lúc anh nên suy nghĩ về công danh sự nghiệp của mình rồi."
Dung Gia Thượng ném bút, gấp tờ giấy kiểm tra lại, không thèm nhìn Phùng Thế Chân, phun ra một câu: "Nói đi nói lại cũng là vấn đề này".
Hai em là em gái, lại có chí tiến thủ hơn người, biết lên kế hoạch cho tương lai.
Anh thân là đàn ông, sao có thể vô dụng như vậy!.
"Cô giáo Phùng cô nói có phải hay không? Các người đều cảm thấy ta càng lúc càng vô tích sự chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể là một công tử bột, mãi mãi cũng không tiến bộ được."
Phùng Thế Chân không nhanh không chậm nói: "Dung gia là một trong những gia đình giàu nhất Thượng Hải.
Đại thiếu gia cho dù làm một công tử bột, nằm trên gia sản tổ tiên mà ăn chơi thưởng thụ, cũng đủ một đời vô lo vô nghĩ.
Điều chúng ta đang thảo luận, không phải là tìm kế sinh nhai, mà là thành tựu của anh trong xã hội này.
Đàn ông đến tuổi mười tám, được xem là trưởng thành.
Đại thiếu gia đã là thanh niên, không lo cơm ăn áo mặc, cũng nên ngẫm về cách nam nhân phải làm gì để thành công trong thiên hạ.
Nhân sinh như quán trọ, tôi và anh cũng chỉ là lữ khách qua đường.
Trăm năm sau, có thể để lại gì cho hậu thế mới là đáng nói."
Dung Gia Thượng lại gấp một chiếc máy bay giấy, nhắm ngay Phùng Thế Chân.
Anh đẩy nhẹ cổ tay, máy bay giấy hướng thẳng về phía Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân mặt không cảm xúc bắt lấy, kẹp nó vào cuốn sách.
Dung Gia Thượng mỉm cười đứng dậy, đút tay vào túi quần, nụ cười khinh bạc quen thuộc xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú.
"Cô giáo Phùng tuổi còn trẻ, nhưng lại đi học giọng điệu dạy đời lạc hậu và bảo thủ ở giảng đường một cách thật hoàn hảo.
Làm như tôi không có cô tới cứu vớt, thì sẽ mang một cuộc sống đáng thất vọng ấy.
Cô không thấy cô quá đề cao bản thân mình sao? Tôi tốt hay xấu, kỳ thật đâu phải việc của cô.
Chính cô cũng là một người tầm thường, bận rộn kiếm tiền, lại nhọc lòng làm sao để người khác kiến công lập nghiệp."
Phùng Thế Chân im lặng một lát, cười khẽ một tiếng, nói: "Ý của đại thiếu gia là tôi đã quá xen vào chuyện người khác.
Bất quá đại thiếu gia à, tất cả những gì anh có được bây giờ, chính là do anh sinh ra đã ở vạch đích.
Tôi vì năm thùng gạo mà khom lưng, chỉ là năm thùng gạo nhưng tôi dùng mồ hôi xương máu của tôi đổi lấy.
Tôi không khinh thường anh không làm mà thưởng, thì anh cũng không cần xem thường sức lao động của tôi."
Cô nâng cặp sách, đi về phía cửa phòng học.
Dung Gia Thượng sững người một lúc, theo bản năng cố gắng đưa tay ra để ngăn cô lại.
Nhưng tốc độ của Phùng Thế Chân rất nhanh, cô như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua anh.
"Cô..."
"Lớp cô Phùng kết thúc rồi à?" Dung phu nhân đẩy cửa ra, bước vào với một nụ cười.
Phùng Thế Chân vội vàng dừng bước, nghiêng người chào Dung phu nhân.
"Không cần khách sáo như vậy." Dung phu nhân vui vẻ nói, "Ta nghe Phương Lâm nói đại thiếu gia bị giữ lại, lo lắng nó sẽ gây phiền phức cho cô, nên ta đến đây xem xét."
Phùng Thế Chân đáp: "Không có gì.
Tôi chỉ muốn hỏi đại thiếu gia chọn thi trường nào."
"Hỏi rất đúng trọng điểm." Dung phu nhân vỗ tay, đối Dung Gia Thượng nói, "Vừa rồi cha con có gọi điện, hỏi về việc học của con.
Ông ấy nói gần đây có tìm hiểu, nếu ông ấy chịu quyên góp một khoản tiền bút, sẽ có hy vọng đưa con vào đại học Đông Nam, nhưng thành