Ngày mùa thu mặt trời mọc trễ hơn các mùa khác, khi Dung Gia Thượng thức dậy theo thói quen như đồng hồ sinh học của mình thì bóng đêm vẫn còn như một tấm lụa mỏng bao phủ xung quanh.
Phía đông đã xuất hiện ánh bình minh, ánh sáng cùng bóng tối đan chéo vào nhau, hợp thành một bức hoạ đầy tráng lệ.
Dung Gia Thượng nôn nao lắc lắc đầu đứng dậy, đổi giày đi xuống lầu, chạy bộ dọc theo sân tường của nhà Dung gia
Đây là thói quen sinh hoạt mà Dung Gia Thượng được luyện thành sau tám năm ở trường quân đội.
Bất luận ngày hôm trước ngủ trễ bao nhiêu thì sáng sớm hôm sau đều sẽ đúng giờ thức dậy để rèn luyện thân thể.
Trường quân đội này ở Trùng Khánh cũng không nổi danh, nhưng quy củ lại cực nghiêm khắc, cơm canh không hà khắc, nhưng mỗi năm chỉ có tháng mười đến tháng tư có thể tắm nước nóng, có khi đi trễ nước ấm đều không còn.
Sáu học sinh ở chung một phòng, ngủ trên giường cứng, không có lò sưởi.
Vào mùa đông, mấy đứa nhỏ co ro ở trên giường run bần bật.
Mùa đông ở thành phố núi âm hàn ẩm ướt, khí lạnh như dây leo, rễ cây có thể leo dọc sống lưng, rồi đâm sâu vào xương, gây ra đau nhức dữ dội.
Dung Định Khôn đặc biệt dặn dò không được chiếu cố đến đại thiếu gia, Hoàng thị càng vui vẻ không để ý tới cậu, trong nhà xem như không có vị thiếu gia này.
Sau này Đường gia thúc thúc đi ngang qua Trùng Khánh, tới thăm cháu trai, vừa sờ lên bộ chăn ga gối đệm mỏng manh trên giường thì hốc mắt đỏ hoe, ngay trong đêm liền mua chăn đệm mới mang qua, sau khi trở về còn tới cửa chỉ vào mũi Dung Định Khôn mắng chửi một phen.
Đường gia một năm không được như ý, Đường đại thúc là thư sinh, chỉ biết văn chương, không có cách nào gánh vác việc gia đình.
Dung Định Khôn xưa nay vốn kính trọng văn nhân, lúc này mới ra tay giúp đỡ vài phần.
Dung Gia Thượng được sự chiếu cố của thúc thúc, mới sống sót qua những năm đầu tiên khó khăn trong học viện quân sự.
Năm Dung Gia Thượng mười sáu tuổi, Đường đại thúc chuẩn đoán bị ung thư phổi, hai tháng sau thì qua đời.
Dung Gia Thượng trở về chịu tang thúc thúc, lúc này mới gặp lại cha mình.
Dung Định Khôn khi ấy đã không còn coi trọng Hoàng gia như nhiều năm trước, ông hoàn toàn có thể đem con trai mình trở về từ trường quân đội.
Nhưng sau khi nhìn thấy con trai, Dung Định Khôn đã thay đổi ý định.
Lúc Dung Gia Thượng xa nhà, cậu vẫn là một đứa trẻ mười hai tuổi, non nớt và thanh tú, môi hồng răng trắng, xinh đẹp giống như một bé gái.
Bức ảnh cậu mặc đồng phục trường tiểu học Tây Đồng, đến nay vẫn còn được treo trên biển hiệu của xưởng ảnh.
Tuy nhiên lúc Dung Gia Thượng mười sáu tuổi, tóc cạo sát da đầu, da dẻ ngăm đen, vóc dáng cao lớn, thân mình lại cực kỳ gầy gò, mặc cả bộ âu phục đen lên mà phất phơ trống rỗng, cả người sắc bén, như một con dao găm rút khỏi vỏ kiếm.
Ánh mắt cậu trông giống như là một con sói con, nhìn chằm chằm vào cha mình một cách bất thường với sự cảnh giác và thù địch.
"Trong lòng ngươi có oán khí." Dung Định Khôn nói, "Ngươi vẫn phải quay về trường quân đội, tiếp tục rèn luyện mấy năm." Dung Gia Thượng nửa câu cũng không cãi lại, hành lễ xong thì bỏ đi.
Phía sau là ánh mắt xa xăm của phụ thân, cùng vẻ mặt che giấu không được vui mừng của mẹ kế.
Dung Gia Thượng một hơi chạy mười vòng, mồ hôi đổ đầm đìa thì ngừng lại, bắt đầu tập hít đất trên cỏ.
Mặt trời lên cao, ánh ban mai vàng như lưu trên làn da mịn màng của cậu những giọt mồ hôi, như thể bôi lên người cậu một lớp dầu.
Cơ vai của cậu rất khỏe, và những đường nét uyển chuyển của cậu lên xuống theo chuyển động.
Sau ba năm, cuối cùng Dung Gia Thượng đã trở về với Dung gia.
Cậu giữ được nhiều thói quen ở trường quân sự, chẳng hạn như làm việc và nghỉ ngơi có kỷ luật, phong thái chững chạc.
Cậu cũng tiết chế bớt ánh mắt hung hăng dọa người và tính khí lạnh lùng.
Cũng như những thanh niên khác, cậu tận hưởng những điều tốt đẹp trong gia đình, đồng thời cũng né tránh những hôn ước của gia đình.
Cậu là con trai trưởng của Dung gia, sinh ra đã có lợi thế hơn người.
Đây là thứ Hoàng thị không thể có được.
Huống hồ khi công việc kinh doanh của gia đình Dung Định Khôn ngày càng phát đạt, Hoàng gia sa sút, uy tín của Hoàng thị ở quê nhà cũng giảm mạnh.
Hiện giờ, vì việc tranh giành vợ lẽ, cả hai đều phải dùng đến những thủ đoạn thấp kém như mỹ nhân kế.
Dung Gia Thượng khịt mũi, đứng dậy đi tới chỗ cây xà và hít người lên.
Ánh sáng ban mai chiếu xuống mặt hồ như gương, tia nắng vàng khiến hoa cỏ xung quanh lấp lánh như một giấc mộng.
Ở phía Tây Nam thấp thoáng một bóng trắng.
Dung Gia Thượng nhảy ra khỏi xà, tò mò bước tới.
Một hàng hoa tử đằng sừng sững ở một góc sân, vì ra hoa sớm hôm nay đã tàn hết, chỉ còn trơ lại những chiếc lá xanh mướt.
Ánh sáng mặt trời biến thành những đốm sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rơi xuống thân hình người con gái.
Phùng Thế Chân đang mặc bộ đồ kungfu trắng như tuyết, chân mang đôi giày vải màu đen, đang đấm vào ánh sáng ban mai.
Dung Gia Thượng chợt giật mình.
Nữ nhân này bề ngoài lịch sự nhã nhặn mà có thể đánh quyền ư?
Động tác mạnh mẽ, cơ thể chuyển động linh hoạt.
Mắt của Phùng Thế Chân tập trung cao độ, tay đấm dứt khoát, nhìn theo bàn tay ấy mà Dung Gia Thượng cảm thấy như có một luồng gió sượt qua người.
Dung Gia Thượng đã trải qua quá trình huấn luyện bài bản, nên chỉ cần nhìn liếc qua là cậu biết nữ nhân này không phải đang khoa chân múa tay.
Màn Thái cực quyền của cô rất chuẩn mực.
Tháng chín gió thu mát lạnh mát mẻ, nhưng vẫn còn sót lại chút ấm áp của ánh nắng của mùa hè.
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Phùng Thế Chân cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi càng ngày càng hồng hào.
Trong lúc luyện tập, y phục màu trắng tung bay, thấp thoáng là thân hình mảnh khảnh được quấn bên trong.
Phía sau có tiếng xì xì xào xào.
Dung Gia Thượng quay đầu lại và ngạc nhiên thấy Nhị muội Dung Phương Hoa mặc đồ thể dục bước đến.
"Đại ca đang ngắm Phùng tiểu thư à?" Dung Phương Hoa nhìn chằm chằm, như thể bắt quả tang ai đó.
Dung Gia Thượng khẽ nhếch môi cười giễu cợt: "Em làm sao vậy? Có biết là Vân Chi không thích em mập lên không?" Dung Phương Hoa thoáng chốc đỏ mặt.
"Đại ca đáng ghét"
Phùng Thế Chân ngừng lại, quay người lại thì thấy Dung nhị tiểu thư đỏ mặt dáng vẻ tức giận bỏ chạy về